Vũ Điềm nhìn Chiêu Diên,hời hợt cất tiếng.Tuy hiểu lầm là tự cậu suy diễn nhưng tiếp xúc với cô gái này cậu cũng biết không thể ưa nổi bản tính của cô.Nay cô cố chấp muốn đến tiễn,cậu cũng chẳng bận tâm.
-không đâu,là tự tớ muốn mà.À...gửi lời hỏi thăm đến mẹ Vũ giúp tớ.
Vũ Điềm nghe vậy lập tức nhíu mày sau cơ mặt lại dãn ra,ẩn hiện ý cười.Mẹ Vũ?Vũ phu nhân và Chiêu Diên tiểu thư cũng thật thân thiết.Mẹ cậu trước giờ rất cẩn thận,nhìn người không sai.Xem ra lần này đã gặp phải cao thủ rồi.
-Chuyện chúng ta,tôi sẽ nói chuyện với mẹ.
-Chuyện chúng ta.....ý cậu là gì?Tớ chưa hiểu lắm.
Cô nàng e thẹn cúi mặt,cơ miệng mềm mại tạo thành đường cong tuyệt mĩ.Xem ra lần này cô có thể trở thành con dâu Vũ gia thật rồi.
-Chiếc vòng cậu đeo,tôi muốn mua lại.
Sau tiếng nói nhàn nhạt,Chiêu Diên ngớ người.Tay sờ nhẹ vào chiếc vòng trên cổ.Nó có gì quan trọng sao?Cái này là cô nhặt......
-Được.....Nhưng đợi đến khi tờ bay đến Magic đã.
Cô nàng mỉm cười tinh nghịch,tay cầm chắc mặt vòng.Vũ Điềm cũng không có ý kiến,cô nàng này thích đi cứ đi thích ở cứ ở cậu không quản.Quan trọng là chiếc vòng,cậu muốn lấy lại.
Cảm nhận được chiếc điện thoại rung lên,có tin nhắn.Từ tốn mở ra xem,Cậu nhất thời ngạc nhiên,là của Triệu Thiên.Nội Dung nhắn cũng không có gì nhiều,chỉ là........
Cầm chiếc điện thoại mà tay nó cứ run run,miệng không ngừng hối thúc bác tài đi nhanh hơn.Nó muốn nói chuyện trực tiếp với cậu.
Có lẽ sẽ đến kịp,từ đây đến sân bay cũng không xa nữa.
Nhưng người tính không bằng trời tính,đang đi thì đột nhiên xe dừng lại....Tắc đường.
-Tắc đường rồi ạ.
-Ừ,cũng phải đợi khá lâu nữa mới đi được.
Chân tay thừa thãi lại thêm ruột gan đang nóng như lửa đốt,nó nhanh chóng thanh toán tiền xe cho bác tài xế và quyết định sẽ....chạy bộ.
Cảnh vật từ từ lướt qua,từng ánh đèn điện,hàng quán hai bên đường.Rực rỡ lại lung linh huyền ảo.Một bức tranh đẹp mà chỉ có thể thưởng thức Một là khi ngồi trên phương tiện đang di chuyển nhanh và......Hai là đang bán sống bán chết mà chạy.Có điều chạy mệt đến thổ huyết thì sức đâu mà cảm nhận được cái đẹp?Và nó đang ở trong tình trạng như vậy.
Chạy cùng với trăng sao,đua cùng với thời gian.
...............
Mệt bở hơi tai.Nó cuối cùng cũng có thể chạy được đến nơi rồi.Mồ hôi nhễ nhại,hô hấp khó khăn,nó dáo dác đi tìm hình bóng Vũ Điềm.run rẩy mở chiếc điện thoại ra,nó trễ mất ba phút.cậu ta đi rồi sao?
Cảm giác thất vọng,mệt mỏi lại thêm chốn ồn ào đông đúc khiến đầu nó cứ quay mòng mòng.Cả người không còn giữ được thăng bằng,loạng choạng rồi ngã xuống.Ngất lịm.
------------------------------------------------
Nó lờ đờ mở mắt,gian phòng rất quen thuộc....... màu xanh dương nhàn nhạt và tủ đựng đồ ăn vặt "quá tải".Đây không phải ở trường mà là.....nhà nó?Nó đang ở trong phòng mình sao?Vậy đây là Zodiac?Chuyện quái gì đang xảy ra vậy nhỉ?
Nếu nó nhớ không nhầm thì trường đang có sự kiện kỷ niệm ngày thành lập trường nhưng Vũ Điềm có việc quan trọng cần rời đi.Còn nó đã tức tốc chạy đi tìm cậu ta nhưng khi đến sân bay lại không gặp được và.......Nó không còn nhớ gì nữa.
-Ăn đi,nhân bánh tôi tự làm đấy.Đảm bảo hợp vệ sinh.
-Hả?...Vũ Điềm?
Nó ngẩn người,ngước đôi mắt lên nhìn anh chàng vừa xuất hiện.Trên tay là một chiếc bánh mì kẹp nhân quen thuộc.Có thịt,có trứng,có dưa chuột lại có thêm cả tương ớt.Đây chẳng phải là món đầu tiên nó làm cho cậu bạn Phong Điềm ăn hay sao?Mỉm cười cầm lấy cái bánh mì,gặm ngon lành.Hương vị đúng là rất giống với cái nó làm nha.
Nó thắc mắc nhìn anh chàng mặc trên mình chiếc áo thu-đông màu đen.Cảm giác như nó đã nhìn thấy ở đâu rồi,chỉ là không thể nhớ nổi chính xác đã nhìn thấy ở đâu,của ai.
-Bây giờ là mùa đông,zodiac lạnh lắm.Sao cậu ra ngoài mà mặc phong phanh thế.
-Bây giờ là mùa thu.Mèo ngoan.
Anh chàng mỉm cười,đưa tay xoa đầu nó.Nó làm bạn cùng phòng với Vũ Điềm kể ra thì hai người cũng gọi là thân,đương nhiên cũng biết cậu ta thích mèo rồi.Nhưng mà con thú cưng này phải chịu sai vặt nhiều như vậy làm sao cam tâm làm động vật 4 chân.
-Là pet cấp cao mới đúng.
-Là mèo con.
-Pet_Cấp_Cao.
-Mèo con.
Cậu ta thật muốn làm nó phát điên.Sao vậy chứ?Chính cậu ta bảo nó là pet cấp cao mà.Cái tên khùng này.
-Ơ mà sao chúng ta lại ở đây?
Như nhớ ra điều gì,nó thôi tranh cãi với anh chàng mà chuyển qua thắc mắc.Đúng là kì lạ.Cậu ta làm sao biết được nhà của nó?
Anh chàng tư thế không đổi tay vẫn đặt trên đầu nó.Đôi mắt đen nheo lại.đến lượt cậu nhíu mày khó hiểu.
-Cậu chỉ đường để chúng ta đến đây.
-HẢ?tôi.
Nó dùng ngón trỏ chỉ vào mình,hai mắt mở to nhìn người đối diện,Cái đầu nhất thời không thể lưu thông.Tai sao mà nó dẫn cậu ta đến đây được?
-Sao tôi dẫn cậu đến đây được?
-Chẳng phải là đầu gối cậu bị trầy,không thể đi được sao?
-HẢ?
-Là vô tình gặp nên tôi cõng cậu về.
nó như hồn lìa khỏi xác,việc này một chút cũng không hề nhớ.Vội vàng bỏ chăn ra nhìn,quả thực là chân đã được băng bó.Nó cũng cảm nhận được cảm giác đau âm ỉ truyền lên từ đầu gối.Trong đầu nó đột nhiên có có dòng điện xẹt qua,mang theo hình bóng một người.Nhưng không phải Vũ Điềm mà là cậu bé..... Phong Điềm.chuyện này là sao?
-Vũ Điềm này,tôi có chuyện muốn hỏi.
"cạch"
Nó ngẩng đầu,cất tiếng,nhưng vừa mới nhìn lên đã không thấy Vũ Điềm đâu.Cánh cửa cũng bật mở,một người nữa lại bước vào.Anh chàng cầm trên tay một con mèo nhỏ,điềm nhiên bước lại gần nó.
Lại chuyện gì nữa đây
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT