Văn Hào tức giận không nói được gì, Văn Quý vẫn như trước cười đến ôn hòa, Văn Hào đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng.
Sau đó Văn Quý lặp lại ý định của mình lần nữa, Văn Hào phất phất tay tùy ý Văn Quý lựa chọn, tiền mua máy tính cũng không thèm lấy.
Văn Quý dĩ nhiên là mừng rỡ không thôi, trong lòng thầm nói ngay cả ông nội cũng khinh thường, hỏi sao nguyên chủ của thân thể này không bị ngược đến chết đi sống lại như vậy, thật là không còn gì để nói nữa.
Văn Quý cảm tạ những người đến hỗ trợ hắn xong rồi mới ôm máy tính và túi hạt giống quay trở về nhà.
Văn Quý đi rồi, Văn Hào lập tức sang nhà con trai thứ phát đại hỏa, trước khi rời đi còn bỏ lại một câu: “Đưa năm vạn tiền qua cho thằng Văn Quý đi, đừng có làm ta mất mặt nữa!” Nói xong hậm hực đi về, trong lòng vẫn còn âm ỉ lửa giận. Mẹ Văn Quý thì vô cớ bị mắng một trận xối xả, ngồi thừ người không biết đã xảy ra chuyện gì.
Văn Quý lúc này đã trở về nhà, nhìn thấy một đứa nhỏ khoảng tám chín tuổi đứng trước cửa chờ hắn, trên tay còn đang ôm một cái gói rất to. Văn Quý lục lọi trong ký ức một hồi, ừm, không có quen biết.
Văn Quý cười hỏi: “Tìm anh có chuyện gì sao?”
Nhìn đứa nhỏ có ấn ký “Vương” lờ mờ trên trán, Văn Quý đoán có lẽ đứa bé này có một nửa gien mãnh hổ trong người, cảm thấy rất mới lạ, vừa tò mò vừa hưng phấn, hai mắt sáng rỡ nhìn nó.
Đứa nhỏ cười hì hì nói: “Mẹ em bảo đem ít khoai lang sang đây. Cho anh nè.”
Thiện ý nho nhỏ này làm Văn Quý ngạc nhiên, hắn cười rộ lên, hai mắt ướt đẫm.
Hắn rời quê mười mấy năm, sống ở nơi thành phố hỗn tạp luôn phải giãy dụa, phải đấu tranh, cùng người này người kia đấu trí, ai tàn nhẫn hơn mới có thể sống sót, hắn đã dần quên rằng bản thân cũng chỉ là một người dân quê mà thôi, không thích hợp ở nơi thành thị tranh đấu này. Cha hắn thì vì chuyện hắn bị đồng tính mà xem hắn như người ngoài, luôn bài xích hắn, bất kể khi nào nhìn hắn đều tràn ngập đề phòng, luôn sợ hãi ông cũng sẽ bị lây bệnh của hắn.
Hắn từ đó cơ hồ quên mất người ở nông thôn luôn rất mộc mạc, rất chân chất.
Người dân ở thôn trang này đều là những người nông dân giản dị, dù cho bọn họ có gien dã thú trong người, cũng chỉ là khỏe mạnh hơn người thường thôi, mà cũng chính vì thế, bọn họ cũng không lúc nào cũng so đo tính toán như con người.
Văn Quý cứ tưởng rằng hắn sẽ không trụ nổi một ngày ở đây! Nhưng giờ đây, Văn Quý đã có chút tin tưởng đã có chút tin tưởng và chờ mong cuộc sống của mình trong thời gian sắp tới.
Ngoại hình của Văn Quý so với mọi người thật ra cực kì xuất chúng, nhưng vì phải trải qua sự đãi ngộ bất bình đẳng nên dần dà trở thành một người tự ti hướng nội, không bao giờ dám mở miệng nói chuyện, chứ nói chi là nở nụ cười. Bây giờ Văn Quý lại thoải mái cười như pháo hoa xinh đẹp trên bầu trời, nhìn qua đẹp đến chói mắt, Văn Tiểu Hổ sửng sốt, khóe miệng xuất hiện một ít chất lỏng đáng ngờ.
Văn Quý thấy vậy cảm thấy rất buồn cười, hất cằm nói, “Nè, tiểu quỷ, nước miếng chảy ra kìa.”
Văn Tiểu Hổ nhất thời bừng tỉnh, luống cuống tay chân lau miệng, khoai lang trong cái gói ôm trước ngực rơi đầy đất, thằng bé còn đang loay hoay không biết làm sao, cuối cùng ngượng ngùng nhanh như chớp bỏ chạy.
Văn Quý ở phía sau cười ha ha, quả nhiên đứa nhỏ đơn thuần thiệt là dễ bị người ta đùa giỡn mà.
Văn Quý thực cảm kích người tặng đồ cho hắn, cũng là người trung niên chào hỏi hắn đầu tiên, tên là Hạ Hoa, đã hơn ba trăm tuổi.
Nói đến mấy chuyện tuổi tác này, Văn Quý vừa cảm thấy sợ hãi vừa có chút cảm thán. Bán thú nhân có tuổi thọ trung bình là năm trăm tuổi, á thú nhân lại có tuổi thọ trung bình là bốn trăm năm mươi. Bán thú nhân ba mươi tuổi thì trưởng thành, đối với á thú nhân thì là hai mươi tuổi, sau khi bắt đầu vào độ tuổi bốn trăm mới được tính là già. Dĩ nhiên, năng lượng trong cơ thể vẫn tiếp tục tăng lên, người sống càng lâu năng lượng càng lớn.
Văn Quý đối với việc vị nguyên chủ này vừa qua hai mươi đã chết, thật sự rất cảm thán, điều đó cũng nói lên rằng thể chất của Văn Quý thật sự rất kém. Trong trí nhớ của khối thân thể này xem ra người nhà hắn tuy có thái độ ác liệt ghét bỏ, thế nhưng chưa bao giờ ngược đãi thân thể, đánh đập gì hắn, cùng lắm là cho hắn ăn đồ ăn bị cháy khét thôi, thấy ăn không được thì cũng chỉ mắng to vài câu, nhưng cũng chỉ là ác ngữ thôi, không bắt ép hắn tiếp tục ăn.
Nguyên chủ cũng không bị hành hạ gì, vì thế xem ra cơ thể hắn thật sự rất kém cỏi.
Tính ra Văn Quý phải gọi Hạ Hoa thúc bằng tổ bá, nhưng người ở đây không để ý mấy chuyện xưng hô cấp bậc cho lắm, bán thú nhân thì dùng nắm đấm cùng năng lượng để phân địa vị, á thú nhân thì so thể chất để phân định…
Trong thôn hiện tại đa số đều là trung niên, lão niên thì khoảng vài trăm người, số còn lại là thành niên và vị thành niên. Hơn phân nửa bán thú nhân trưởng thành đều đã ra ngoài lập nghiệp, còn á thú nhân rời thôn thì dựa vào mỹ mạo hoặc thể chất tốt mà gả cho người có tiền bạc quyền lực.
Cho nên những người trong độ tuổi trưởng thành còn trong thôn chưa tới một phần mười.
Mà Văn Quý chính là một trong số những người thành niên ở lại thôn, lý do của nguyên chủ chính là do thể chất quá kém không dám đi đâu, còn lý do của Văn Quý bây giờ chính là hắn đã từng làm việc cật lực rất nhiều năm rồi, cho nên hắn không muốn đi đâu lập nghiệp nữa, chỉ cần ở lại nơi này sống cuộc sống điền viên an bình là tốt rồi.
Hắn đối với quyền lực vi tôn hay thế giới bên ngoài đều không có hứng thú, tâm hồn hắn đã già nua, không có tâm tư gì để tranh đấu quyền lợi nữa, cũng đã sớm mất đi nhiệt huyết mà người trẻ tuổi nên có. Hơn hết chính là, đối với những gì bên ngoài của cái thế giới lạ lẫm này, Văn Quý cảm thấy sợ, một khi đã bước chân ra thế giới bên ngoài, sẽ là lúc hắn chân chính cảm nhận được bản thân đang ở một cái tinh cầu lạ lẫm, phải nếm chịu cảm giác một mình cô độc xa xứ, hắn không muốn như vậy. Dù sao bầu không khí nông thôn này không khác gì với nơi quê nhà hắn lúc trước, hắn có thể thích ứng tốt được ở đây, còn đối với thế giới tàn nhẫn ngoài kia, hắn một chút dũng khí đối mặt cũng không có nổi.
Văn Quý nắm chặt tay, cho dù chỉ ở nơi thôn quê này, hắn cũng có thể sống bình yên thoải mái được, hắn còn muốn rèn luyện thận thể này thật tốt, cơ thể này quá yếu, chính hắn cũng không cam đoan bản thân có thể sống qua bốn trăm tuổi, nhưng ít nhất cũng đến một trăm tuổi vẫn có thể đi! Sống quá lâu cũng không có ý nghĩa, trăm năm nhân sinh là đã quá đủ rồi. Văn Quý không có lòng tham trường sinh bất lão gì đó, dù sao được đầu thai lần nữa trong cơ thể mới đã là ông trời ban cho đặc ân quá lớn rồi, làm người phải biết trân trọng.
Văn Quý ôm khoai lang ngốc lăng miên man suy nghĩ một hồi mãi đến khi bụng đói kêu liên hồi mới nhớ ra, hắn đã lâu chưa bỏ gì vào bụng, vừa nãy lại phải vào thôn một chuyến, hiện tại đã đói đến chóng cả mặt, Văn Quý lấy một củ khoai lang ra bóc vỏ, ăn trước một củ dằn bụng, đang đói mà ăn liền một lúc năm củ khoai lang chưa nấu chín thì bụng hắn chắc chắn chịu không nổi! Văn Quý đi xuống bếp tìm được củi đốt và đá đánh lửa, lửa vừa bùng lên một lát thì đem khoai lang vùi vào trong, bây giờ hắn chỉ cần chờ thêm lát nữa là có khoai lang chín để ăn.
Văn Quý cứ chốc chốc lại thêm ít củi vào, sau đó thì đến xem chỗ hạt giống mình nhận được hôm nay. Nhìn qua trông giống như hạt giống cây lúa nước, nhưng không to bằng, dù sao những thứ ở đây hắn cũng không hiểu biết rõ, còn nguyên chủ cơ thể này thì không biết chút gì về phương diện trồng trọt. Vì vậy, hắn trước tiên làm theo phương pháp mà dân làng chỉ cho hắn, ngâm hạt giống trong nước chờ chúng nảy mầm, ngày mai hắn sẽ đến xem xét hai mẫu đất của mình, rồi tìm vài bán thú nhân đến giúp hắn khai khẩn đất đai là được.
Hôm nay qua lời chỉ dẫn của những á thú nhân kia, Văn Quý cũng đã biết thêm được không ít kiến thức. Thực vật ở nơi này không giống với thực vật ở địa cầu, đặc biệt là trong thời kì sinh trưởng. Ví dụ như loại hạt giống trên tay của hắn đây, thời kì sinh trưởng là một tháng, cứ mỗi tháng có một vụ, thu hoạch xong thì chừa lại phần rễ, tháng sau cây mới lại từ đó tiếp tục sinh trưởng, cứ như vậy một vòng tuần hoàn, một lần gieo trồng hạt giống lúa này có thể sinh trưởng được trong một năm, sau một năm thì phải gieo một đợt giống mới.
Văn Quý cảm thấy chuyện này thật thần kì! Lúa nước ở địa cầu nhiều nhất là một năm ba vụ, ở đây còn vượt trội hơn, cư nhiên mỗi tháng một vụ, dĩ nhiên thu hoạch được nhiều hay không còn phải trông cậy vào bản lĩnh của á thú nhân ra sao nữa.
Văn Quý lúc này có chút ưu sầu, á thú nhân thể chất yếu kém như hắn làm sao mà sống được đây?
Thở dài một hơi, trước hết cứ thử xem sao, còn chưa bắt đầu sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy được!
Trong lòng dĩ nhiên lo lắng, nhưng hắn cũng không gấp gáp, trong tay còn đến năm nghìn khối, cũng không tính là nghèo, cho nên thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ thoải mái để mọi chuyện tự nhiên thôi. Cảm thấy yên tâm, Văn Quý lại đến trước đống lửa kiểm tra, khoai lang có thể ăn được rồi.
Văn Quý vui rạo rực cắn một miếng khoai lang thơm ngào ngạt, quả thật muốn bật khóc luôn, ăn thật sự quá ngon, vừa thơm vừa ngọt, cắn một ngụm trong miệng vẫn còn thoang thoảng mùi thơm, ăn vào thật là chắc bụng, thế giới này thật hạnh phúc.
Chỉ cần vài phút để giải quyết xong một củ, sau đó phải chén liên tục hết mấy củ khoai lang còn lại, Văn Quý mới cảm thấy no, ngồi tại chỗ xoa xoa cái bụng đã ăn no nê, Văn Quý ợ một cái, hưởng thụ cảm giác ăn uống sảng khoái này.
Lúc này, đột nhiên có người tới chơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT