Văn Cơ là con trai của người con thứ hai của trưởng thôn, lẽ ra nguyên chủ người này phải nhận được đãi ngộ tốt nhất. Nhưng trời không chiều lòng người, thể chất của hắn cực kì yếu. Một á thú nhân ốm yếu nhiều bệnh tật đã đành, lại không thể làm ruộng được thì cũng chỉ là một tên bất tài, sống trên đời chỉ tổ phí lương thực. Mẹ của Văn Cơ không cách nào đối xử với hắn như một á thú nhân bình thường, nhưng cũng không nhẫn tâm đến mức bỏ mặc hắn chết đói.

Thái độ của người lớn như thế nào thì về lâu dài cũng sẽ ảnh hưởng đến thái độ của con trẻ, anh em của Văn Cơ theo đó cũng dần dần tỏ thái độ hung ác ghét bỏ hắn. Văn Cơ chớp mắt đã hai mươi tuổi, nhóm anh trai hắn đề xuất chuyện bắt hắn ra ở riêng, mẹ của Văn Cơ đồng ý, lại thêm sự thiên vị có sẵn trong lòng, cho nên cuối cùng mấy trăm mẫu đất vườn cùng gia tài kếch xù trong nhà nhưng mẹ của Văn Cơ chỉ chia cho đứa trai út này hai mẫu đất, một căn nhà và có năm nghìn khối.

Bố trí xong xuôi thì rất nhanh chóng đuổi Văn Cơ ra khỏi cửa. Văn Cơ ngủ trong căn nhà này một đêm, trong lòng vừa giận lại vừa buồn, thân thể luôn suy nhược lại hay nhiễm bệnh, cũng không được điều trị thường xuyên, đến khi tỉnh lại thì trở thành Văn Quý như bây giờ.

Văn Quý chậm rãi chỉnh lý lại kí ức của cơ thể này, âm thầm thở dài. May mắn là hắn sau khi ra riêng mới xuyên đến, nếu không hắn cũng không biết làm sao mà sống chung với người nhà “cực phẩm” như vậy.

Nghĩ đến chuyện bản thân đang ở một thế giới khác hắn lại cảm thấy ủ rũ, hắn vốn định sau khi được cha tha thứ cho thì sẽ sống nửa đời còn lại để hiếu thuận với ông, không ngờ mọi chuyện lại không được như hắn mong muốn.

Văn Quý mỉm cười tự giễu, có lẽ cha cũng không vui vẻ gì khi gặp lại hắn, dù sao thì bên cạnh ông cũng đã có người mẹ kế xinh đẹp của hắn rồi, ông còn có đứa con trai nhu thuận hiểu chuyện ở bên chăm sóc. Còn hắn thì ngoại trừ bôi đen danh dự gia đình thì chẳng làm được gì cho ông, hẳn là ông chỉ mong sao hắn mau chết đi cho rảnh nợ. Bây giờ xem ra hắn cũng đã hoàn thành tâm nguyện của ông rồi nhỉ, chết sớm như vậy, dù sao thì lúc hắn rời thế giới kia đi, cơ thể kia còn chưa đến bốn mươi tuổi.

Văn Quý cảm thấy thật nhẹ nhõm, áp lực xã hội ở thế giới đó thật sự quá nặng nề, hắn luôn sợ hãi bản thân mình đến một lúc nào đó sẽ chống chịu không nổi mà gục ngã, bây giờ khi đã xuyên vào dị giới này, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ít nhất, ở nơi đây, chuyện nam nam ở bên nhau được tự do hơn, hoàn toàn không phải gánh chịu bất kì áp lực xã hội nào.

Tuy hai loài bán thú nhân và á thú nhân cũng có những người là nữ giới, bất quá số lượng không nhiều lắm, vì thế không cần giấu diếm gì cả, bởi vì ở đây chuyên nam nam giống như là quan hệ nam nữ bình thường ở chỗ hắn trước kia thôi. Đó là chưa nói đến đa số người dân ở nơi này hiện nay đều ưu tiên chọn nam giới làm bạn lữ cho mình hơn là nữ giới.

Văn Quý cười cười, cũng không nghĩ tới vấn đề này nữa, hắn vừa mới thất tình, cảm thấy rất mệt mỏi với những chuyện tình cảm, càng không có muốn suy nghĩ mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó. Bây giờ hắn cần phải suy nghĩ phương pháp làm sao để sống sót ở thế giới này.

Bữa tối hắn còn chưa được ăn gì đây! Vừa tỉnh lại, cơ thể cực kì mỏi mệt, ban nãy còn gắng gượng được một hồi, giờ đã vừa mệt vừa đói, cơ thể mềm nhũn, thở hồng hộc.

Thở dài, thân thể này quả thực không có tí sức nào.

Văn Quý nhíu mày chịu đựng cảm giác khó chịu trong người bắt đầu lục lọi ký ức trong đầu, mẹ Văn Quý cho hắn năm nghìn khối, hắn thử tìm xem. Hắn còn phải mua đồ dùng sinh hoạt, quan trọng nhất là phải mua máy tính.

Thế giới này thật sự có chút kỳ lạ, khoa học kỹ thuật đã đi trước trái đất gần hai thế kỷ nhưng nông nghiệp thì chỉ mới bằng nước hắn những năm bảy mươi tám mươi gì đó, thật sự quá lạc hậu.

Máy tính được xem là vật dụng quan trọng nhất ở đây, giao dịch trao đổi hàng hóa đều có thể thông qua máy tính. Hoàn toàn không cần người giao hàng, chỉ cần có máy tính là đã có thể truyền tống đồ vật rồi, mà đây chỉ mới là công dụng cơ bản nhất thôi! Khoa học kỹ thuật đạt tới trình độ nào, không nói cũng có thể nghĩ được.

Người dân sau khi gieo trồng rồi thu hoạch thực vật thì rao bán trên mạng, có người đặt đơn hàng thì chỉ cần dùng công năng truyền tống của máy tính là có thể gửi hàng đến tận  nơi, việc buôn bán từ đó cũng không cần phải bước ra khỏi cửa nữa.

Văn Cơ lúc ra riêng không được phân cho một cái máy tính, mà Văn Cơ cũng không biết giành giật với ai, người ta cho cái gì thì lấy cái đó, có chịu ủy khuất đầy mình cũng không biết nói ra, người như vậy chỉ có thể chịu thiệt. Văn Quý thở dài, nếu như nguyên chủ người này sinh ra ở cái xã hội kia thì không biết cuộc sống sẽ còn thảm đến cỡ nào.

Máy tính cao cấp thì Văn Quý mua không nổi, hắn nhẩm tính một chút, dự định sẽ đến chỗ trưởng thôn mua, ở đó bán lại những vật dụng người khác vứt bỏ đi, tuy thế nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi, hơn nữa máy đời cũ như vậy hình dáng cũng khá giống với máy tính thế kỷ hai mươi mốt, Văn Quý vẫn cảm thấy quen thuộc với loại máy này hơn.

Lần này ra ngoài cũng thuận tiện lấy hạt giống về trồng, chính sách của nhà nước đã đưa xuống lệnh cung cấp hạt giống cùng thuộc tính cho á thú nhân miễn phí, đối với việc này Văn Quý thích thú cười sảng khoái, không tốn tiền mới là vương đạo!

Văn Quý uống mấy ly nước lạnh cho đến khi bụng không còn cảm giác đói nữa thì mới đứng dậy lần thứ hai đi ra khỏi nhà, nét mặt đã thay đổi, không còn sầu khổ hay khủng hoảng nữa. Trên mặt mang theo ý cười, trên đường đi gặp ai cũng mỉm cười thân thiết chào hỏi. Dựa theo trí nhớ của khối thân thể này thì nguyên chủ không quen biết được bao nhiêu người, nhưng người trong thôn thì ai cũng biết hắn, nhìn đến nụ cười tươi rói của hắn thì ai nấy cũng ngạc nhiên không thôi, cũng có không ít người nhìn hắn với ánh mắt đồng tình.

Khi nghe hắn nói muốn đến nhà trưởng thôn để mua máy tính và nhận hạt giống, người dân rất nhiệt tình chỉ cho hắn cách chọn ra loại giống tốt. Không hề có ai ác ý đề cập đến chuyện trưởng thôn là ông nội của hắn…

Văn Quý cũng không bày ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh, đối với những thôn dân nhiệt tình này cười rất hào phóng, lễ phép trả lời, còn với người chỉ hắn cách chọn hạt giống thì càng cung kính nghiêm túc lắng nghe.

Người chỉ dẫn cảm thấy rất hài lòng, cười thêm vài phần chân thành, phất tay: “Đi thôi, chúng tôi đi cùng cậu, giúp cậu lựa loại tốt về, sau này cậu cũng sẽ có kinh nghiệm hơn.”

Văn Quý vui vẻ, những kiến thức bọn họ nói, hắn nghe cái hiểu cái không hiểu, bọn họ lại còn giúp hắn chọn nữa thì xem như lần này hắn được hời rồi.

Đến nhà trưởng thôn, Văn Hào đang ngồi trên ghế hút thuốc lào, hai mắt khép hờ, khói bay hờ hững, bộ dáng cực kì hưởng thụ.

Văn Quý có chút muốn cười, tính ra thì bán thú nhân cũng đâu khác người địa cầu bao nhiêu, giống nhất ở chỗ đều là cái dạng nghiện hút thuốc nơi công cộng như chốn không người!  Văn Quý lúc này vẫn chưa biết khói thuốc lá ở đây hoàn toàn không độc hại như ở địa cầu, ngược lại khói thuốc có thể giúp cho năng lượng cơ thể của bán thú nhân tuần hoàn tốt hơn, tăng cường thể chất, mặt hàng quý giá như vậy chỉ những kẻ có tiền mới mua được.

Văn Quý cười chào trưởng thôn: “Ông nội, cháu đến nhận hạt giống đây, và cả mua máy tính nữa. Lúc chia nhà mẹ không cho cháu máy tính để dùng, ở đây cháu có năm nghìn khối đây, cháu nghĩ rồi, trước tiên vẫn nên mua máy tính đã.”

Văn Quý nói xong, sắc mặt Văn Hào xanh hồng một trận, nghiến răng nghiến lợi trừng Văn Quý, hận không thể một tay bóp chết Văn Quý.

Nghĩ một cái cũng có thể biết được, một người thân thể ốm yếu như Văn Quý, Văn Hào chỉ cần ra tay thì mạng nhỏ của hắn chắc chắn không còn. Văn Hào tính ra cũng là một bán thú nhân tốt, cũng là một trưởng thôn không hề tệ, chỉ là bình thường hay nói xấu sau lưng về những á thú nhân thể chất kém, cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục lắm, nhưng nếu như ông ta muốn lấy mạng một á thú nhân thì cho dù có là trưởng thôn đi chăng nữa thì ngục giam cùng án tử hình cũng đang chờ đợi.

Mấy á thú nhân đi cùng Văn Quý nghe tới đó thì giật mình, ánh mắt khác thường trưởng thôn.

Văn Quý là cháu trai của Văn Hào, một á thú nhân thể chất yếu bị đối xử không công bằng như thế, vậy mà người làm trưởng thôn như Văn Hào lại không hề muốn ra mặt chủ trì công đạo cho cháu mình, thậm chí hình như chuyện này còn là do ông ta đứng sau nữa!

Văn Quý thể chất yếu, được chia ít đất đai thì cũng là chuyện có thể hiểu, dù sao thể chất Văn Quý không tốt, giữ nhiều đất cũng chỉ lãng phí tài nguyên, huống hồ thông thường vì sức ăn của bán thú nhân lớn cho nên bán thú nhân thường được phân cho nhiều đất đai hơn là á thú nhân.

Nhưng mà tiền bạc thì không giống vậy. Phải biết rằng mua một củ cải trắng thôi đã phải tốn hết hai mươi khối, năm nghìn khối tính ra được bao nhiêu tiền đâu? Mua được hơn hai trăm củ là cùng! Cho dù là nhà nghèo khổ nhất trong thôn này đi chăng nữa thì khi tách nhà ra sống riêng, tiền bạc chia cho á thú nhân ít nhất cũng phải lên đến con số hàng vạn mới được.

Cứ nhìn nhà Đông Tử là biết ngay, cùng là á thú nhân thể yếu, cũng chỉ nhận được rất ít đất vườn từ nhà mẹ ruột, nhưng mà nhà người ta phân hẳn cho hắn một căn nhà có máy tính cùng với năm vạn khối! Tính ra là hơn hẳn Văn Quý gấp mười lần!

Thế mới nói, chỉ có gia đình nào nhẫn tâm lắm mới làm mấy cái chuyện đẩy con cháu mình vào đường cùng thế này. Lời nói của Văn Quý đã thành công đem hình tượng đức cao vọng trọng của Văn Hào trở thành một người keo kiệt bủn xỉn. Ngay cả cháu ruột mình còn đối xử như vậy, không biết với người ngoài sẽ còn tệ tới mức nào nữa.

Cũng có không ít người vui sướng khi người khác gặp họa, vị á thú nhân họ Hạ kia là một ví dụ, hắn nhìn tình huống trước mắt mà cười vui vẻ. Văn là quốc họ, đúng vậy, mà họ Hạ chính là dòng tộc của bạn lữ quốc chủ. Hai họ Văn, Hạ trong thôn luôn tranh nhau đề cử người lên vị trí thôn trường. Văn Hào làm ra chuyện bại hoại thanh danh thế này thì trưởng thôn tiếp theo sao có thể lại là một người họ Văn chứ? Vị họ Hạ kia hận không thể ngửa mặt lên trời thét lớn chuyện này thật sự quá tốt.

Những người khác có thể nghĩ đến chuyện này thì Văn Hào cũng có thể nghĩ tới, nét mặt già nua trướng đến đỏ bừng, hơn nữa thấy tên họ Hạ kia cũng không thèm che dấu sắc mặt vui mừng, Văn Hào trong lòng bực bội đến khó thở, ông ta còn muốn giữ cái ghế trưởng thôn này lâu dài nữa, đều do thằng cháu không biết phép tắc này phá hỏng đại sự của ông!

Văn Hào hận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta chỉ cưng chiều các cháu trai là bán thú nhân của mình, cực kì khinh miệt đứa cháu á thú nhân thể yếu này, cho nên đối với thái độ ghét bỏ Văn Quý của mọi người trong nhà, ông ta cũng nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua. Thằng cháu trai này lúc bị đuổi ra riêng thì không dám hó hé tiếng nào, ai mà ngờ được, cái đứa luôn ngậm miệng như hến này đột nhiên lại mở miệng bức xúc làm phá hủy hết thanh danh của ông…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play