Quý Hàn cuối cùng cũng chịu vào phòng của Vệ Kỳ nói chuyện thích khách.
Bọn họ cùng bước vào phòng, đã thấy Vệ Kỳ cùng Ngọc Tiên Nhi đang ngồi ở một bên khẽ khàng trò chuyện, Ngọc Tiên Nhi có vẻ rất vui, thấy hai người đi vào lại cười với bọn họ, chủ động lảng tránh, để cho bọn họ nói chuyện chính sự.
Vệ Kỳ si ngốc nhìn Ngọc Tiên Nhi rời đi, đợi y đi hẳn rồi mới quay đầu.
Quý Hàn vẫn tỏ ra lạnh lùng.
Vệ Kỳ đành phải chủ động mở miệng: “Thuộc hạ vẫn chưa lấy được manh mối gì từ mấy người kia.”
Quý Hàn nói: “Bọn họ đóng chặt miệng thật sao?”
“Ngược lại, không phải bọn họ kín miệng.” Vệ Kỳ thở dài một hơi, “Hàn Nha thủ lĩnh giao danh sách cho bọn họ, bọn họ chỉ phụ trách việc giết người, căn bản không biết ai đã liên hệ với Hàn Nha.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Thủ lĩnh của Hàn Nha là ai?”
Vệ Kỳ lắc lắc đầu: “Hắn ở trên giang hồ không có tiếng tăm, chúng ta cũng không biết hắn là ai.”
Quý Hàn: “Đây chính là không tìm ra manh mối.”
Vệ Kỳ gật đầu: “Không tìm ra manh mối.”
Quý Hàn có lẽ là sớm liệu đến điểm này, không hề tức giận, chỉ là khẽ gật đầu, nói: “Ngươi cùng Hoa hộ pháp đã làm rất tốt.”
Khuôn mặt y tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, tuy rằng là khen, nhưng nửa điểm khen cũng không có.
Vệ Kỳ không dám nói lời nào.
Quý Hàn đứng lên, nói chính mình đi nhiều như vậy, đã mệt mỏi, Triệu Kiếm Quy chỉ đưa y trở về, để Quý Hàn ngủ rồi hắn lại tìm hẹn Tiểu Lâm đến chỗ không người, nói những gì mình thu hoạch ra cho gã.
“Triệu đại hiệp, đây chính là một tin rất tốt.” Tiểu Lâm mừng rỡ như điên, “Ta đã nghĩ tới, nếu Ma Giáo muốn thừa dịp chúng ta tổ chức đại hội võ lâm để mượn cơ hội đánh lén, chúng ta cũng có thể thừa dịp hắn đánh lén để quay đầu giáo đâm một kích.”
Triệu Kiếm Quy không khỏi ngẩn ra: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta nghĩ, chúng ta nếu có thể lừa họ vào kế không thành, lại từ sau đánh lén, bọn họ tất nhiên hoảng loạn vô cùng, lúc này nếu bức bọn họ ra vách núi, chuyện chúng ta tất thắng không thể nghi ngờ.” Tiểu Lâm rất là kích động, “Đây chính là cơ hội tốt để tiêu diệt Ma Giáo!”
“Tiêu diệt Ma Giáo?” Triệu Kiếm Quy ngạc nhiên vạn phần,“Chúng ta không phải chỉ cần tránh khỏi bọn họ thôi sao?”
“Cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mắt, chúng ta tất nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.” Tiểu Lâm nói, “Quý Hàn đã thụ nội thương, hẳn là sẽ không quá khó đối phó, đến thời điểm đó còn cần nhờ Triệu đại hiệp chế phục cao thủ Ma Giáo, cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp……” gã bỗng nhiên chuyển ý, “Triệu đại hiệp ngươi không phải là…… Không nỡ hạ thủ chứ?”
“Ta……” Triệu Kiếm Quy nhíu mày, nghiêm mặt nói, “Ta tự nhiên sẽ không……”
Tự nhiên sẽ không lưng đeo chính đạo.
Không biết vì sao, lời này hắn lại không thể nói ra.
“Như vậy là tốt rồi, ta nghĩ Triệu đại hiệp cũng sẽ không là người như thế.” Tiểu Lâm cười nói, “Ta sẽ đi truyền tin tức.”
Triệu Kiếm Quy nhìn Tiểu Lâm rời đi, đã thấy tâm loạn như ma.
Hắn thật sự là ngủ không được, đành phải thay quần áo, dạo vòng quanh viện.
Thời tiết tối nay không thích hợp cho việc tản bộ, hắn đi hai vòng, trời đã mịt mù như thể sẽ mưa.
Hắn gặp Ngọc Tiên Nhi.
“Triệu đại hiệp.” Ngọc Tiên Nhi mỉm cười hắn,“Ngươi cũng không ngủ được sao?”
Triệu Kiếm Quy nhìn quanh, nhịn không được hỏi thành tiếng: “Vệ Kỳ đâu?”
“Hắn có công vụ, không phải lúc nào cũng có thể ở cùng ta.” Ngọc Tiên Nhi chậm rãi nói, “Chẳng qua ta cũng không biết hắn đang làm những gì.”
Triệu Kiếm Quy cũng hiểu.
Chính đạo đã sớm thăm dò chức năng của các phân đường Ma Giáo, Vệ Kỳ là Phi Ưng đường chuyên tình báo, gã lúc này công chuyện bận rộn, nếu không phải đang điều tra vài thích khách kia thì cũng là gấp gáp thu thập nội tình đại hội võ lâm thôi.
Ngọc Tiên Nhi bỗng nhiên lại nói: “Triệu đại hiệp, ngươi cứ yên tâm, ta vẫn chưa nói việc kia cho Vệ Kỳ.”
Triệu Kiếm Quy ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu đó là việc chính đạo mời y đến dạy hắn cách sắc dụ Giáo chủ Ma giáo mà thôi, có chút xấu hổ, đành phải thấp giọng nói với y: “Đa tạ.”
Ngọc Tiên Nhi vẫn chỉ cười: “Triệu đại hiệp không cần khách khí.”
Hai người an tĩnh một lát, Ngọc Tiên Nhi bỗng nhiên mở miệng nói: “Triệu đại hiệp chắc đang nghĩ chuyện của giáo chủ, lúc này mới ngủ không được đi.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hắn bỗng nhiên nghĩ, Ngọc Tiên Nhi vốn dĩ phong trần, đối với mấy cái chuyện tình cảm sâu xa hẳn là hiểu biết, ít nhất là thấu đáo hơn hắn, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Nếu là ngươi……”
Hắn vừa cảm thấy hỏi như vậy có chút không ổn, Ngọc Tiên Nhi cũng đã mở miệng trả lời: “Nếu ta là ngươi, tuyệt sẽ không để ý người khác.”
Triệu Kiếm Quy: “Nhưng mà thiên hạ đại nghĩa đặt ở trước mắt……”
“Ta thích một người, vốn là chuyện của riêng ta, có can hệ gì đến đại nghĩa giang hồ nào. Bất quá……” Ngọc Tiên Nhi khẽ thở dài, “Đại khái đây cũng là nguyên nhân vì sao ngài là đại hiệp, mà ta lại chỉ là một kĩ tử phong trần.”
Triệu Kiếm Quy nhất thời không nói gì.
“Xem ra làm đại hiệp cũng không phải là tốt.” Ngọc Tiên Nhi trầm trầm cười nói, “May mà lúc ấy ta vẫn chưa thích phải ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT