Bọn họ đợi một lát, Vệ Kỳ rốt cuộc sửa soạn xong, mặt mũi âm trầm từ trong phòng bước ra.

Vô luận là người nào bị đánh gãy loại chuyện này, tâm tình đều sẽ không tốt.

Đợi đến lúc Vệ Kỳ thật đi tới trước mặt, Quý Hàn cùng Triệu Kiếm Quy đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết phải mở miệng như thế nào.

Ba người đứng như vậy một lúc lâu, Quý Hàn bỗng nhiên mở miệng nói: “Hôm nay mặt trời thật nóng a.”

Triệu Kiếm Quy gật gật đầu: “Rất nắng.”

Vệ Kỳ: “……”

Bọn họ lại đứng đó một lúc lâu.

Trong phòng có một người đi ra.

Người này mặc một thân thanh sam, khuôn mặt tú mỹ tinh xảo, eo nhỏ uyển chuyển như thủy xà thướt tha.

Nói vậy người này chính là tiểu tình nhân của Vệ Kỳ, Quý Hàn cùng Triệu Kiếm Quy cơ hồ lập tức liền dời ánh mắt trông xem.

Triệu Kiếm Quy nhăn mày.

Người này thoạt nhìn có hơi quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.

Người nọ cũng nhìn Triệu Kiếm Quy, vui vẻ nói: “Triệu đại hiệp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này.”

Quý Hàn nhất thời quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Kiếm Quy.

Triệu Kiếm Quy nghi hoặc hỏi: “…… Ngươi là?”

Người nọ che mặt nũng nịu: “Triệu đại hiệp, ngươi làm sao mà lại quên người ta rồi.”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Được rồi, hắn nhớ ra rồi.

Này chẳng phải chính là người mà lúc trước các tiền bối võ lâm cố ý mời từ Tần Hoài giang đến để dạy hắn đi sắc dụ Ma Giáo giáo chủ, đầu bài Hồng quan nhi, gọi là Ngọc …… Ngọc cái gì đó sao?

Người nọ vẫn nhìn hắn, đôi mắt ánh hơi nước, tựa như rất là thương tâm.

Triệu Kiếm Quy nói: “Ta nhớ ngươi, ngươi gọi là……”

Người nọ ủy khuất nói: “Hừ, Triệu đại hiệp còn không nhớ tên tuổi của người ta cơ mà, người ta thật khổ sở.”

Triệu Kiếm Quy: “Ta……”

Gặp mặt một lần mà thôi, hắn làm sao có khả năng nhớ rõ ràng.

Quý Hàn: “……”

Người nọ lại nói: “Người ta là Ngọc Tiên Nhi, Triệu đại hiệp đừng có quên nữa đó.”

Triệu Kiếm Quy: “Ách……”

Quý Hàn cười lạnh.

Vệ Kỳ vội vàng tiến lên hoà giải: “Tiên Nhi, ta cùng với giáo chủ bàn vài chuyện, ngươi trước vào nhà đi.”

Ngọc Tiên Nhi ẩn tình âu yếm nhìn gã, ngoan ngoãn gật đầu, lắc lắc eo nhỏ lại đi về phòng.

Triệu Kiếm Quy rất là lo lắng, hắn nhớ Ngọc Tiên Nhi này trước đây được võ lâm tiền bối mời đến, khó tránh khỏi có biết qua nội tình của kế hoạch sắc dụ, lúc này Ngọc Tiên Nhi lại ẩn hiện trong Ma Giáo, còn trở thành ý trung nhân của Vệ Kỳ, y có thể để lộ vài chuyện cho Ma Giáo hay không ……

Vệ Kỳ nghiêm mặt nói: “Giáo chủ, chuyện về thích khách……”

Quý Hàn bỗng nhiên uất nghẹn mà nói với Triệu Kiếm Quy: “Người ta đã đi rồi, ngươi không cần mất hồn mất vía nhìn chằm chằm chỗ đó nữa.”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Vệ Kỳ: “……”

Quý Hàn lạnh lùng nói: “Không thể tưởng được ngươi lại quen thuộc với hồng bài của Tần Hoài Giang, là bổn tọa xem nhẹ ngươi.”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Vệ Kỳ nhìn Quý Hàn, lại nhìn Triệu Kiếm Quy, ngữ điệu yếu ớt: “Giáo chủ, các ngươi cứ trò chuyện, thuộc hạ vào phòng chờ các ngươi……”

Nói rồi, gã vội vàng xoay người muốn trốn.

Triệu Kiếm Quy rất là khó hiểu, hỏi Quý Hàn: “Ngươi làm sao mà biết y là hồng bài của Tần Hoài Giang?”

Quý Hàn cơ hồ đã kiềm không được cơn giận trong lòng: “Danh tự Ngọc Tiên Nhi vang dội như thế, ta làm sao mà không biết!”

Triệu Kiếm Quy ngẩn ra, bỗng nhiên nhỏ giọng than thở một câu: “Có vẻ ngươi rất quen thuộc với hồng bài của Tần Hoài Giang nha, rất là quen thuộc nha……”

Quý Hàn: “……”

Cách đó không xa Vệ Kỳ một bước vấp cửa, suýt nữa ngã sấp mặt.

Triệu Kiếm Quy tựa hồ vẫn không cảm thấy có chỗ nào sai.

“Lúc này hỏi chuyện về thích khách mới là việc quan trọng.” Triệu Kiếm Quy nói,“Chúng ta vào đi.”

Quý Hàn: “A.”

Triệu Kiếm Quy khó hiểu: “Ngươi làm sao vậy?”

Quý Hàn hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp.

Triệu Kiếm Quy nói: “Chúng ta vào đi thôi.”

Quý Hàn lạnh lùng mở miệng: “Ta không vui.”

Triệu Kiếm Quy nghiêm túc suy nghĩ rồi bỗng nhiên thò tay nắm lấy tay của Quý Hàn.

Quý Hàn hiển là hoảng sợ, đã cố tránh rồi cũng bị Triệu Kiếm Quy nắm lấy tay, chẳng qua y vẫn trầm mặc, không chịu mở miệng nói chuyện.

Triệu Kiếm Quy: “Ngọc Tiên Nhi tuy rằng lưu lạc phong trần, nhưng chuyện này thật không phải chuyện y có thể chọn lựa, nếu khi còn thơ ấu y có thể ở nơi trong sạch thì bây giờ tuyệt đối sẽ không xem rẻ bản thân như vậy.”

Quý Hàn lạnh lùng nhìn hắn.

Triệu Kiếm Quy nói: “Vệ Kỳ thích y, như vậy rất tốt.”

Quý Hàn đã bắt đầu cảm thấy sai quá sai.

“Y cũng giống như ta và ngươi, cũng là huyết nhục cũng có phụ mẫu sinh dưỡng, ngươi tuyệt đối không thể bởi y ở nơi phong trần mà xem thường y, ngươi như vậy thật không tốt, rất không tốt, dù có thế nào, chúng ta đều phải tôn trọng y.” Triệu Kiếm Quy ra vẻ nghiêm túc nói, “Đáp ứng ta, nghe lời.”

Quý Hàn: “……”

……

Quý Hàn: “Ngươi có bệnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play