Đại thị nữ cầm một gói mứt hoa quả đi vào phòng.

Nàng thấy chén thuốc trống trơn liền giật mình một lát, sau đó nổi giận.

“Giáo chủ, ngài lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc.” Đại thị nữ chống nạnh tức giận,“Ngài lại đổ hết thuốc đi đâu rồi? Nô tỳ nói với ngài bao nhiêu lần, đổ thuốc vào chậu cây sẽ làm cây hoa của người ta chết đó!”

Quý Hàn: “Bổn tọa không có……”

Đại thị nữ hiển nhiên càng thêm tức giận: “Ngài còn nói dối! giáo chủ, không uống thuốc không lành vết thương được đâu!”

Quý Hàn nói: “Bổn tọa uống hết thật mà ……”

Đại thị nữ nói: “Ngày trước ngài thụ thương, một chén thuốc uống dây dưa hơn nửa canh giờ, hôm nay nô tỳ chỉ mới đi lấy mứt quả trở về chén thuốc đã hết sạch, nhất định là ngài lại lén đem đi đổ rồi!”

Quý Hàn bĩu môi, thoạt nhìn rất là ủy khuất.

Triệu Kiếm Quy đành phải giải thích giúp y: “Hắn quả thật đã uống ……”

Đại thị nữ vẫn còn hoài nghi: “Triệu công tử, ngươi không nên nói dối giúp giáo chủ.”

Triệu Kiếm Quy dở khóc dở cười: “Ta mong y chóng khỏe, làm sao lại giúp y nói dối.”

Đại thị nữ: “Vậy…… Giáo chủ thật sự uống hết thuốc rồi?”

Triệu Kiếm Quy: “Đúng vậy.”

Đại thị nữ tựa hồ là tin lời hắn nói, giương mắt nhìn hắn: “Hiếm thấy giáo chủ uống thuốc nhanh như vậy, tình ái quả thật có sức mạnh đáng sợ.”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Quý Hàn: “……”

Sĩ diện còn có sức mạnh đáng sợ hơn.

Đại thị nữ nói: “Triệu công tử, nô tỳ có một chuyện muốn nhờ.”

Triệu Kiếm Quy ngẩn ra: “Làm sao?”

Đại thị nữ tỏ vẻ khẩn thiết: “Về sau việc hầu hạ giáo chủ uống thuốc phải nhờ ngài!”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Quý Hàn: “……”

Quý Hàn: “Ta không cần!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play