Y cứ mãi lầm bầm: “Bổn tọa không sợ đắng, bổn tọa tuyệt đối không sợ đắng.”
Triệu Kiếm Quy cảm thấy tình cảnh trước mắt này rất là quen, giống y như lúc sư phụ hắn dỗ dành tiểu sư đệ uống dược vậy, liền gật đầu, thuận miệng nói: “Ngươi thật sự không sợ đắng, xem như tiểu anh hùng.”
Quý Hàn: “……”
Quý Hàn: “Tiểu anh hùng?”
Triệu Kiếm Quy suy nghĩ, hay là Ma Giáo không dỗ hài tử như thế, liền nhanh chóng sửa lời: “Tiểu ma đầu.”
Quý Hàn ngẩn ngơ hồi lâu: “Triệu Kiếm Quy, ngươi cũng nên uống thuốc đi.”
Triệu Kiếm Quy đáp rất là thuận miệng: “Ngươi chính là dược của ta.”
Hiện tại hắn nói những lời này đã rất trơn miệng, không còn bị đỏ mặt nữa.
Quý Hàn nói: “Ngươi ngậm miệng, ai là dược của ngươi, bổn tọa không thể ăn được.”
Triệu Kiếm Quy đột nhiên nhớ lại cựu bí kíp hắn đã quên từ lâu.
“Không thể ăn?” Hắn cố gắng nhớ lại nội dung trong đó, “Ngươi đương nhiên có thể bị ta ăn luôn.”
Quý Hàn nói: “Ngươi lại nói bậy bạ gì đó?”
Triệu Kiếm Quy ngưng mắt nhìn vào hai mắt y, nhẹ nhàng nói: “Người đẹp ngắm mãi cũng no.”
Quý Hàn: “……”
Quý Hàn còn mang trọng thương, thật sự không có sức đâu mà tranh cãi với hắn.
Bị người ta dùng miệng dê xồm như vậy cũng không mất đi hai lạng thịt được, mặc kệ hắn vậy.
Quý Hàn nghĩ như thế.
Quý Hàn đã rũ mi, Triệu Kiếm Quy vẫn còn chưa dời nổi ánh nhìn của mình.
Khi hắn nói vậy, đầu cũng chỉ còn vài chữ cuối.
Người đẹp ngắm mãi cũng no. (秀色可餐)
Đúng là người đẹp ngắm mãi cũng no.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT