Phiên ngoại của dơi già và mèo đen.

Từ ngày Ansbach tiếp nhận – thật ra phải nói là không từ chối – vị trí lãnh đạo của huyết tộc ở nhân giới, Lawrence liền báo cáo lại tất cả vấn đề cho anh giải quyết. Nào là một tên huyết tộc lỡ yêu con người, bất chấp thủ đoạn giam cầm cô gái trong thành của mình, ép buộc cô trở thành huyết tộc rồi bị cảnh sát tìm đến; nào là huyết tộc đánh nhau vì ủng hộ hai đội bóng đá đối lập gây nên khủng hoảng cho người chung quanh và ùn tắt giao thông; nào là huyết tộc cấp cao giành địa bàn nhờ họ đến phân xử.

Trừ việc cuối ra, những chuyện còn lại anh chẳng thấy hứng thú.

Làm trọng tài của mấy trận đánh đấm không những được xem miễn phí, khi chưa đủ khốc liệt anh còn có thể châm dầu vào lửa.

Dù cách xử lý của anh quá mức qua loa, không phù hợp với hiệu suất làm việc cực cao cùng tác phong chuyên nghiệp của Ventrue, nhưng chỉ cần anh chịu ở nhà làm việc chứ không ra ngoài gây sự là Lawrence đã cảm ơn trời đất.

Lawrence tự lái xe chở Ansbach và Oregon đến địa điểm quyết đấu.

Nhìn nụ cười thỏa mãn của cậu ta, Oregon thầm nghĩ: Nhóc con, cậu còn trẻ lắm.

Trận quyết đấu diễn ra vô cùng bình thường.

Hai bên đều cử ra một huyết tộc đời thứ mười làm nóng trước rồi mới chính thức cho đời thứ bảy, tám, chín ra mặt.

Ansbach và Oregon lôi cookies ra vừa ăn vừa xem.

Oregon nói: “Nosferatu quả nhiên đoàn kết, cùng nhau ăn đòn, cùng nhau chịu đau, phối hợp nhịp nhàng ghê cơ. Anh xem cái mông nhỏ của họ kìa, vểnh cao ghê chưa!”

Nosferatu tự căm ghét bản thân vì thính lực quá tốt nên nghe rõ không sót chữ nào, cố gắng hóp mông lại, bị đối thủ thừa cơ giáng thêm mấy đòn.

Ansbach nhéo cằm Oregon, cố gắng kéo mặt y qua nhìn mình, “Nhìn mông của người khác?”

Oregon cau mày bắt bẻ: “Anh muốn cho tôi xem mông của anh à?”

Ansbach cười đáp: “Về nhà cho xem.”

Tiếng đánh nhau càng lúc càng vang dội.

Đất đá vỡ nát bắn ra khắp nơi, suýt nữa là văng vào mặt hai người.

Oregon không muốn nhỡ mất khúc hay nào bèn vỗ lên tay anh dỗ dành cho qua: “Được được được, về rồi tính.” Dứt lời liền quay đi xem tiếp. Lúc này, trận đấu không còn ở thế cân bằng như trước khi họ trò chuyện. Lasombra tấn công mãnh liệt, Nosferatu rơi vào tình thế bi động hơn hẳn.

Là lời bình của y phát huy sức mạnh ư?

Oregon hai mắt sáng rỡ, lại mở miệng bép xép: “Anh trông vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển của Lasombra kìa, cứ như nhành liễu trước gió í.”

Lời của y quả nhiên có hiệu quả.

Ban nãy còn chuyển động bình thường, giờ đây cả đám Lasombra đột nhiên cứng người lại làm lưng dính liền mấy đấm suýt ói máu.

Ansbach sầm mặt, hai mắt tối tăm cứ như sắp nổi bão đến nơi.

“…Bình tĩnh nào.”

Oregon còn chưa dứt lời, Ansbach đã xông lên. Huyết tộc đời thứ tư đương nhiên chiếm ưu thế vượt trội hơn hẳn đời thứ bảy, tám, chín. Nosferatu và Lasombra ban đầu còn tự lo lấy thân, về sau bị đánh bầm dập mặt mũi liền quẳng luôn nguyên nhân của cuộc đấu ban đầu để bắt tay nhau. Họ làm sao mơ đến việc trả đòn, hợp tác cũng chỉ mong sao đông người thì áp lực giảm đi đôi chút, tránh cho bản thân quá te tua tơi tả.

Lawrence nhịn hết nổi bèn nói với Oregon: “Đủ rồi mà.”

Oregon đáp: “Suýt quên tại sao họ lại đánh nhau vậy?”

Lawrence trả lời: “Giành địa bàn.”

“Chỗ nào?”

Lawrence lấy bản đồ ra vẽ một vòng tròn.

Oregon sáng mắt gọi Ansbach: “Thắng là được rồi.”

Ansbach đánh cho cả đám ngã chồng chéo lên nhau rồi hỏi: “Ta thắng chưa?”

Đám huyết tộc tức điên nhưng chẳng dám nói năng gì.

Lawrence buồn lòng nhìn bản đồ, sớm biết nơi này là miếng mồi ngon thì ai đời lại dâng lên miệng hai con sói đói không biết xấu hổ là gì. Cậu ta vờ như không nhìn thấy núi người mà chỉ trả lời Ansbach: “Ngài mới là trọng tài ạ.”

Ansbach rất hài lòng với sự biết điều của cậu ta, “Ta thắng rồi.” Dứt lời liền giật bản đồ đưa cho Oregon.

Oregon nói: “Hai đứa mình đến đó nghỉ mát đi, tiện thể tuần tra lãnh thổ mới.”

“Được.” Chỉ cần hai người luôn ở bên nhau, những việc còn lại Ansbach không có ý kiến.

Nhìn hai người nắm tay nhau đi xa, đám núi người lập tức giải tán, chia thành hai phe nhìn Lawrence với vẻ uất ức.

Lawrence hắng giọng bảo: “Giovanni có một tên huyết tộc đời thứ bảy phá vỡ quy tắc, cưỡng ép con người làm huyết tộc, đang cần một đoàn tình nguyện viên đến xử lý, ai bằng lòng…”

Hai hàng tay đồng loạt giơ lên.

Phá hỏng quy củ nhất định phải chịu trừng phạt, biết đâu còn bị nhốt vào vùng đất phong ấn – Đấy là trong trường hợp nó vẫn còn sử dụng được. Tức là địa bàn đó biến thành vô chủ, có thể chia cho những kẻ lập công.

Một lần giải quyết luôn hai vấn đề, tâm trạng của Lawrence khá hơn hẳn ban nãy, mỉm cười nói: “Cứ thế đi.”

Để tránh gặp phải kỳ đà một lần nữa, Lasombra và Nosferatu năm lần bảy lượt dặn Lawrence giữ bí mật giùm họ.

Lawrence đồng ý. Dù sao hai tên kia mà đi nghỉ mát thì sẽ không có hứng thú lo mấy chuyện vớ vẩn này nữa.

Nơi Lasombra và Nosferatu tranh giành là một tiểu trấn cổ xưa có tên Pica. Ngay giữa trấn có một giáo đường, trên đỉnh gắn đồng hồ chuông, là nơi cao nhất cả trấn, chung quanh có nhà dân, quán ăn, cửa hàng này nọ. Đường xá không rộng nhưng sạch sẽ, hai bên đường xếp đầy những bồn hoa khiến cả con đường trông như khu vườn xanh mát.

Địa bàn còn được tặng kèm với nhà ở, là một căn biệt thự nhỏ ở vùng phía tây bắc hẻo lánh, vị trí trên cao có thể quan sát đường phố bên dưới. Ba ngày sau khi họ đến đó, Lawrence đã làm xong thủ tục sang tên, thế là căn nhà được chuyển sang quyền sở hữu của Ansbach. Và trấn nhỏ từ đó về sau đương nhiên thuộc quyền quản lý của Malkavian, mặc dù dân cư trong trấn chẳng ai hay biết gì.

Họ chọn nơi này nghỉ mát vài phía tây tiểu trấn có một khu rừng rậm, Oregon thỉnh thoảng thích biến thành báo, mà biến thành báo nếu không được sải chân chạy nhảy đúng là sỉ nhục tốc độ của nó. Nhưng ở nhân giới, đường lớn hẻm nhỏ đều không thể chạy lung tung, chạy loanh quanh trong lâu đài thì chẳng mang tính thử thách tốc độ, máy chạy bộ thì hẹp, vậy nên rừng rậm chính là sân vận động lý tưởng nhất.

Bởi thế nên mỗi buổi sáng, Ansbach lại có thêm nhiệm vụ mới: Dắt báo đi dạo.

Tuy sau khi hoạt động dắt báo đi dạo diễn ra, thời gian vận động trên giường vào sáng sớm giảm đi đáng kể, nhưng ngắm chú báo nhà mình sung sướng chạy nhảy, trong lòng anh thấy rất thỏa mãn. Người yêu ở bên cạnh mình rất vui vẻ.

Nhưng hôm nay Oregon chạy hơi bị xa.

Nhìn y cắm đầu chạy thẳng một mạch về phía trước, Ansbach âm thầm nhíu mày.

Bất thình lình trong rừng vang lên tiếng sột soạt rất nhẹ rất nhanh nhưng lại khó có thể bỏ qua.

Ansbach hóa thành dơi bay đi thăm dò, một lúc sau thì gặp được Oregon đang chạy về.

Oregon biến lại hình người, “Gần đây cứ có cảm giác ai đó đang nhìn lén tôi.”

Hai mắt Ansbach tối sầm và lóe lên ánh nguy hiểm, “Nhìn lén?”

Oregon ngờ vực nhìn anh: “Phải anh không?”

“…” Ansbach kéo y vào lòng, ngoài cười nhưng trong lòng khó chịu đáp: “Tôi ngắm em mà còn phải nhìn lén?”

Oregon thở dài, “Đẹp trai quá là cứ dễ thu hút ong bướm hà.”

Ansbach rút dao găm ra xoẹt xoẹt rạch hai đường lên mặt y, “Vậy không cần gương mặt này nữa, dù sao trông em thế nào tôi vẫn yêu.”

Oregon: “…” Đương nhiên là tin. Hồi mình là mèo, hắn ta còn suốt ngày thả dê cơ mà!

Mặt y… đương nhiên vẫn còn nguyên vẹn.

Bó tay, khả năng tự lành vết thương của huyết tộc quá nhanh, vết thương biến mất hệt như mặt hồ gợn sóng rồi thôi.

Hai người tay trong tay về tiểu trấn ăn sáng, đây đã trở thành lịch trình cố định của họ. Điểm tâm của trấn nhỏ hơi đơn điệu, thực đơn chẳng có gì ngoài bánh mì, sữa tươi và các loại mứt quết, nhưng Oregon thích. Ngồi trên ghế trong quán ăn cửa trước giáo đường, hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm ban mai, thứ nhấm nháp trong miệng không phải là thức ăn mà là cảm xúc.

Nhưng hôm nay lại hơi đặc biệt.

Bên cạnh giáo đường chợt tụ tập cả đống người, có rất nhiều gương mặt xa lạ nằm trong số đó, tất cả đang lúc nhúc xếp hàng.

Chủ quán ăn Oregon thường ghé quay đầu lại bắt gặp Oregon thì ngạc nhiên hỏi: “Các cậu cũng đến thử vai à?”

Tai Oregon vểnh cao lên, “Thử vai?”

“À, tôi nhầm. Cũng phải, hai cậu không giống kiểu có hứng thú với giới showbiz. Có một đoàn phim Trung Quốc đến quay ngoại cảnh ở đây, muốn tìm diễn viên lâm thời người bản địa…”

Còn chưa nói xong, Oregon đã ngay ngắn xếp hàng sau lưng gã và nói với giọng chắc nịch: “Đúng thế, tôi đến thử vai.”

Chủ quán: “…”

Đạo diễn phụ trách tuyển diễn viên thấy hơi phiền lòng.

Buổi thử vai tuyển diễn viên lâm thời lần này số lượng người tham gia không hề ít, nhưng đa số đều là dân nghiệp dư tới cho vui, không có kỹ năng thì thôi, đằng này cả cảm giác ăn ảnh cũng không có, mặt mũi đều tầm tầm… Được rồi, thật ra cũng có nổi bật. Mắt gã sáng trưng nhìn chằm chằm đôi thanh niên đang đi tới.

Chàng trai tóc vàng mặt mũi xinh đẹp sắc sảo, nếu so với mặt bằng chung ở Hollywood cũng khó ai sánh bằng. Còn chàng tóc nâu điển trai lạnh lùng, lúc mím môi đặc biệt mang lại cảm giác cấm dục, rất phù hợp với tính cách của nhân vật.

Chỉ liếc một cái gã đã quyết định chọn anh.

Oregon cảm thấy gã có vẻ nhìn sai hướng bèn huơ tay trước mặt gã.

Đạo diễn không chú ý đến y, nhanh chóng đưa kịch bản cho Ansbach: “Cậu thử xem.”

Ansbach nhận lấy kịch bản rồi chuyền cho Oregon, “Tôi là người quản lý của y.”

Khó khăn lắm mới chấm trúng mà lại là người quản lý?

Đạo diễn cảm thấy khó lòng chấp nhận, nằng nặc khuyến khích: “Cậu cứ thử xem, thử xem đi rồi tính. Ngoại hình của cậu rất phù hợp với vai diễn này!”

Gã vừa nói xong, Oregon đã quay lại đấm cho Ansbach một cú.

Mắt trái Ansbach dần chuyển sang màu tối, trong lòng càng u ám hơn ngoài mặt.

Oregon vừa nắm chặt tay Ansbach vỗ về, vừa mỉm cười quay sang bảo với đạo diễn: “Giờ không còn thích hợp nữa đúng không? Hay cứ cân nhắc thử tôi xem?”

Đạo diễn phụ trách chọn diễn viên: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play