*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Đây là món tôm hùm sốt cay nha ^^ trông ngon kcđ ý bạn Nguyên của mị cũng thích ăn món này nữa.
Ngu Chu với Lộ Dương là bằng hữu xưa.
Mười năm trước, bộ phim khi đó của Lộ Dương mời Ngu Chu diễn vai nam chính lúc này cũng là lúc sự nghiệp của y đang dần tụt dốc. Ban đầu cũng không phải vì vừa mắt đại chế tác mà nhận phim, bất ngờ là dựa vào kịch bản đặc sắc, logic chặt chẽ, kỹ xảo cao siêu các giải như “Kim Tượng(1), Kim Kê(2), Kim Mã(2)” của điện ảnh đều giành được. Bộ phim kia đưa con đường đạo diễn của Lộ Dương lên vị trí cao nhất cũng thành công cứu vớt sự nghiệp đang xuống dốc của Ngu Chu. Hai người từ đó bắt đầu trở thành bạn bè thân thiết, sau đó theo đà tiến lên đã hợp tác thêm hơn ba bộ phim điện ảnh.
Chú thích :
(1): Giải Kim Tượng: là giải thưởng điện ảnh nổi tiếng nhất của điện ảnh Hồng Kông và là một trong những giải thưởng điện ảnh nổi tiếng nhất của điện ảnh Hồng Kông và là một trong những giải thưởng điện ảnh uy tín của Đông Á. Được lập ra năm 1982, giải thưởng được trao hằng năm vào tháng 4 để ghi nhận những đóng góp xuất sắc trên mọi lĩnh vực của ngành công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ như đạo diễn, diễn xuất, kịch bản và quay phim.
(2): Giải Kim Kê: là
giải thưởng lớn nhất của
điện ảnh Trung Quốc.
Hiệp hội Điện ảnh Trung Quốc bắt đầu trao giải Kim Kê cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm
1981.
(3): Giải Kim Mã: Giải thưởng điện ảnh của Đài Loan.
Trong lúc sự nghiệp đang ở thời kỳ đỉnh cao, Lộ Dương chơi lớn, quay một bộ phim có tính đả kích lớn. Bộ phim kia công chiếu được 3 ngày lập tức có công văn của cục gửi đến yêu cầu, “Đem nội dung có vấn đề biên tập chỉnh sửa mới được chiếu lại.” Khi đó Lộ Dương rất ương ngạnh, tuổi còn trẻ tính tình lại lúc nóng lúc lạnh làm sao có thể bằng lòng chịu thua, dưới cơn nóng giận liền đi Hollywood, bộ phim điện ảnh kia cũng không được chiếu nữa. Cũng phải cảm tạ trong nước lúc đó phát triển phim lậu, bộ phim kia sau kia sau khi được chế lại thu vào băng ghi hình thì được bày bán rộng rãi ở các điểm bán nhỏ trong thành phố, trở thành bộ phim kinh điển trong lòng mọi người. Cùng lúc đó Lộ Dương ở Hollywood cũng đã có một vài thành tựu nhỏ.
Mấy năm gần đây, điện ảnh Hollywood ngày càng nghiêm khắc, ngoại trừ phim về siêu anh hùng, thể loại phim khác đều không đắt khách, một năm quay chụp chỉnh sửa cũng không được một kịch bản, đành phải buồn bã về nước. Ai ngờ được, thị trường điện ảnh trong nước lại đang phát triển, đối với đạo diễn từ nước ngoài trở về như hắn, người ta sẽ không cho là làm ăn không được mới về nước, trái lại khắp nơi đồn thổi hắn nổi danh trở về. Hắn muốn quay phim, các nhà đầu tư tranh nhau tài trợ,toàn bộ các nhóm, từ tổ đạo diễn đến nhân viên phát cơm trong vòng một ngày đã đến đông đủ. Lộ Dương am hiểu sâu sắc cách thức triển khai phim điện ảnh ngay từ đầu đã nói ra muốn mời tài tử Hoa Kiều từ Hollywood làm diễn nam chính, nam thứ 2 dẫn dắt dùng tiểu thịt tươi. Vị tài tử Hoa kiều kia vô cùng nổi tiếng ở Hollywood, tuy rằng mấy năm gần đây vì có quan hệ không rõ ràng với em vợ mà bị lên án về thái độ làm người nhưng địa vị trong giới vẫn còn. Càng trọng yếu hơn bộ phim này cải biến từ một tiểu thuyết của nữ tác giả Anh Quốc, tiểu thuyết gia mà, mọi người đều hiểu đương nhiên là hủ. Bộ phim này vị trí nữ chính còn không có cảnh diễn cao trào. Lấy mối thù lớn của quốc gia làm bối cảnh, tư tưởng chính trị cũng không lệch, muốn không hút khách cũng khó.
Khó khăn duy nhất chính là trước đây Lộ Dương có chút khúc mắt với đài phát thanh và truyền hình, tuy nói hiện tại đã thay đổi, hai bộ phận đó cũng đã sáp nhập thành một, nhưng ai có thể bảo đảm được không xuất hiện tình trạng giữa chừng, “chiếu phim được ba ngày rồi gỡ xuống?”
Ân sư của Lộ Dương đã chỉ cho hắn một cách.
Ân sư của bộ phim năm đó cũng chính là người giúp Ngu Chu nổi suốt mười năm, vì người đó mà Ngu Chu thắng được chiếc cúp danh giá ở Béc-lin dành cho nam chính xuất sắc nhất. Ân sư chỉ dẫn, mời Ngu Chu làm giám chế của Lộ Dương, vì giữ được y đương nhiên mặt mũi của y cũng phải nể. Huống chi hắn cùng Ngu Chu đã làm bằng hữu được nhiều năm, hắn thực lòng yêu thích tài nghệ của Ngu Chu, nguyện ý giúp y chuyện này.
Ngu Chu có gia thế hiển hách, bố là nhà kinh doanh lớn, mẹ là nhà quốc học nổi danh, anh cả của y kế thừa sự nghiệp kinh doanh của bố, anh hai làm chính trị, thân là người nhỏ nhất y muốn làm cái gì thì làm cái đấy. Cho dù Ngu Chu gia nhập vào giới giải trí người nhà cũng để y tùy ý. Anh hai của Ngu Chu hiện đang giữ vị trí quan trọng ở bộ văn hóa, có mời Ngu Chu đảm nhiệm vị trí giám chế, các đài cũng phải nể mặt mũi của anh hai vài phần tự nhiên sẽ không dám làm khó. Về phần bản thân Ngu Chu, y biết mình không có bản lĩnh làm giám chế thì đời này việc làm diễn viên cũng sẽ chấm dứt, vì vậy đã sớm bàn bạc xong với Lộ Dương treo lên một cái danh, không quản mọi việc, có việc gì gọi Lộ Dương là đủ.
Quản lý của Kiều Lỗi là một người chuyên đi dò la tin tức, trước khi bộ phim khai máy hắn liền biết rõ tất cả. Kiều Lỗi thấy có chút hy vọng, bởi vì người kia làm giám chế thì sẽ thường xuyên gặp nhau ở phim trường. Bình thường hắn với Ngu Chu không hay gặp nhau, lúc gặp mặt cũng đều là làm làm làm, làm xong cũng chỉ chào tạm biệt rồi bận việc khác. Kiều Lỗi cho là cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại mỗi ngày nhìn thấy Ngu Chu lại không ngờ rằng người ta chỉ là treo một cái danh vậy thôi.
Chọn diễn viên xong không lâu sau đoàn phim chính thức cử hành nghi thức khai máy, chính thức quay phim. Ngày hôm đó Ngu Chu rất nể tình mà xuất hiện đáng tiếc sau khi họp báo kết thúc lại vội vã rời đi, Kiều Lỗi ngay cả một câu bắt chuyện cũng chưa kịp nói. Hắn chán nản không biết lần tới gặp mặt lại là lúc nào. Quản lý công ty truyền đến thông tin, gọi hắn chiều thứ 6 tuần này đi chụp trang bìa cho tạp chí “Quý ông thời thượng” đối tượng hợp tác chính là Ngu Chu.
Kiều Lỗi vui vẻ không thôi, tức thì hẹn bạn bè thứ bảy đi ăn tôm hùm cay. Không có biện pháp, quá đói rồi, kể từ khi biết được chụp trang bìa cùng Ngu Chu hắn đã rất nhiều ngày không ăn được gì tử tế tức hận không thôi, ăn một quả táo coi như đã đủ kalo. Bất luận người nào chụp ảnh cùng Ngu Chu trong vòng một tuần đều phải rèn luyện ăn uống điều độ. Dù sao thì khí chất với khuôn mặt hợp lại không qua được y, chúng ta chỉ có thể rèn luyện vóc dáng.
Hôm chụp ảnh, chẳng biết thông tin lộ ra ở đâu, bên ngoài phòng chụp ảnh đã sớm có rất nhiều fan đứng chờ. Hôm nay là đầu hè, nhiệt độ không khí mỗi ngày đều tăng cao, phơi nắng giữa ánh mặt trời lớn, các cô gái chẳng mảy may sợ nóng, giơ banner quảng cáo cùng hoa tiếp ứng ở cửa lớn tòa cao ốc. Kiều Lỗi đi từ xa đã nhìn thấy họ, mọi người đều đang tập luyện khẩu hiệu, kêu gọi đồng tâm hiệp lực, ý chí chiến đấu sục sôi, trong không khí tỏa ra rất nhiều bóng hồng. Quản lý nhìn thấy liền nhíu mày, bảo tài xế lặng lẽ lượn lối cửa sau, nếu bị thấy các cô ấy vừa muốn ký tên vừa phải nhận hoa, còn luôn phải bảo trì nụ cười. Không cần đi cửa sau, nên đi lối nào thì đi lối đấy, trời nóng bức thế này mọi người cũng đã đợi cả một buổi trưa, chúng ta rõ ràng đã tới còn ẩn núp thật quá đáng.
Xe của Kiều Lỗi còn chưa đến phía trước đã bị fan bao vây nhiệt tình. Xe chậm rãi tiến về phía trước, thật vất vả mới đi được đến trước cửa tòa nhà. Cửa xe vừa mở ra một bó hoa lập tức được đưa đến trước mặt. Fan hét đến mức tai chấn động màng nhĩ. Thế nhưng fan nếu không thích bạn sẽ không kích động đến như vậy? Kiều Lỗi cũng từng là fan có thể lý giải được tâm tình này. Hắn cũng là người nổi tiếng bảo vệ fan. Fan đưa hoa đến, hắn nhận còn liên tục nói tiếng cảm ơn, fan chuyển sổ muốn ký tên hắn hỏi tên rồi ký “To Mỗ Mỗ”, hắn hỏi fan có nóng không, bảo mọi người đừng đợi ở chỗ này nhanh đi mua nước uống, tránh bị cảm nắng. Không thể nhiều lời hơn nữa hắn đành vẫy tay dưới sự bảo hộ của bảo an, trợ lý quản lý đi vào tòa nhà.
Nán lại như vậy, tuy rằng chưa có muộn nhưng đến vẫn bị đến chậm một chút.
Đẩy cửa phòng hóa trang, nhân viên trang điểm đã vào chỗ, một cái gương còn trống một cái gương khác đã có người đang hóa trang ở đó.
Kiều Lỗi vội vàng áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi ngoài cửa có fan, phải nán lại một lúc.” Lại cung kính chào hỏi, “Chào anh Ngu.”
Lúc công khai bên ngoài với Ngu Chu, hắn và người kia luôn giả bộ không quen, Ngu Chu chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi tiếp tục xem hình ảnh hóa trang của mình qua gương.
Nhân viên trang điểm lại cười nói: “Không có việc gì, hiện tại là lúc anh đang nổi nhất, fan nhiều một chút chúng tôi cũng hiểu được.”
Kiều Lỗi vừa ngồi trên ghế vừa nói: “phải, lý giải muôn năm.” Đồng thời nhân viên trang điểm phụ trách hắn làm công tác chuẩn bị như thường lệ rồi bắt đầu đánh lớp đầu tiên.
Người hóa trang của Ngu Chu tên là Mại Khắc, là người Đài Loan kỹ thuật vô cùng tốt, nhưng lại rất hay nhiều lời. Hắn rút ra cây chì kẻ long mày, quay qua nhìn lông mày của Ngu Chu đặt bút vẽ nói: “Chu này, anh có nhớ trước đây, chúng ta mặc kệ là đi đến nơi nào cũng có thật là nhiều fan vây bắt. Có điều fan khi đó chỉ có giơ biểu ngữ, tặng hoa, gọi anh ký tên, căn bản không giống như bây giờ các fandom còn muốn lấy một cái tên, kêu cái gì “gạo nếp”, “tiểu mạch” làm biệt danh riêng. Vừa hay biệt danh mà các cô ấy gọi nghe rất êm tai, khi đọc thuận miệng còn giống như mấy câu vè, tôi đã nghe thấy hết.” Hắn cười hỏi Ngu Chu: “Chu, anh nghe thấy không?”
“Ừ.” Ngu Chu thản nhiên đáp lại.
Bởi vì… đây đều là những từ một âm tiết đơn giản, Kiều Lỗi nhất thời đỏ mặt: “Fan tốt nên thế thôi.”
Nhân viên trang điểm của Kiều Lỗi cũng cười: “Mại Khắc lão sư anh đừng cười anh ấy nữa, lại nói thêm nữa có khi em không cần dùng phấn má nữa.”
Mại Khắc nói: “Tôi đâu có cười cậu ấy, nhiều fan là chuyện tốt. Được người ta thích chính là hạnh phúc nha. Có điều Kiều Lỗi bây giờ quả thực là đang rất nổi đi đến đâu cũng thấy ảnh quảng cáo của cậu ấy đại diện cho các nhãn hàng. Trước đây có lần tôi xuống máy bay, ngoài sân bay đông nghịt toàn người, cho rằng máy bay bị hoãn chuyến nhìn kỹ mới hát hiện thì ra là fan tới đón ở sân bay. Kiều Lỗi có chuyến bay tối nay, fan liền ở đó chờ từ 9 giờ tối đến 1 giờ sáng!” Mại Khắc tấm tắc: “Fan ngày nay thật sự rất khác với trước đây… Được rồi, Kiều Lỗi, tôi có nghe nói, có một fan có một chút bối cảnh nhờ thật nhiều quan hệ chỉ để cùng cậu ăn một bữa cơm là thật vậy chăng?”
Tin tức của Mại Khắc linh hoạt, nói chuyện lớn mật, tức thì cả phòng hóa trang đều trầm xuống.
Kiều Lỗi chẳng biết trả lời thế nào, vô thức nhìn về phía Ngu Chu, không biết sao hắn rất sợ Ngu Chu mất hứng.
Thế nhưng Ngu Chu sao phải mất hứng đây?
Bản thân Kiều Lỗi cũng không rõ.
Hắn trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm thân ảnh Ngu Chu trong gương, có chút thất thần.
Mà Ngu Chu chỉ nhìn thẳng phía trước, giống như là hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của hắn.
Mại Khắc nói: “Không trả lời, hay là cam chịu rồi?”
Kiều Lỗi vẫn cứ trầm mặc.
Bút vẽ của Mại Khắc tô lên lông mày Ngu Chu, hắn cười nói: “Vậy là sự thật rồi__! Ngu Chu anh đừng động!”
Kiều Lỗi quay đầu sang trả lời, lông mày của Ngu Chu khẽ động một chút, bút vẽ không theo kịp động tác liền bị ngoạch ra ngoài lưu lại một đường màu nâu kéo xuống thái dương.
Mại Khắc vội vàng sửa chữa, dặm lại phấn, Ngu Chu lại đem đẩy ra.
Y đứng lên, nghiêng người về phía trước, tới gần cái gương, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết bị ngoạch ra ở trên lông mày.
Đèn trần chiếu xuống sáng rực, ánh mắt của y đen mà sáng, Kiều Lỗi nghĩ đây là ảo giác lại không phải ảo giác, nhưng rõ ràng cặp mặt của Ngu Chu lúc đứng dậy ánh mắt thật nhanh liếc xẹt qua hắn.
“Tôi đi vệ sinh.” Ngu Chu khẽ cười một cái, xoay người đi ra khỏi phòng.