*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Lỗi rốt cục cũng đã rõ vì sao hắn có thể dễ dàng nhận được vai diễn đó như vậy.
Ngu Chu đúng là người chu đáo, cho dù bản thân chưa nói ra. Chỉ cần y biết, y sẽ lẳng lặng giúp ngươi chuẩn bị tốt.
Cái gọi là kim chủ, y cũng không phải là lần đầu tiên như vậy.
Tâm tình trong lòng Kiều Lỗi hết sức phức tạp. Phẫn nộ? Không phải chỉ có thể nói rằng lần thứ hai chứng minh toàn bộ năng lực của hắn cũng không bằng một câu nói của Ngu Chu. Vui vẻ? Cũng chẳng phải, căn bản ngay từ đầu bản thân hắn cũng đã hạ quyết tâm dùng thực lực của mình để giành được vai diễn này. Còn dư lại cũng chỉ có thể là thấy bản thân bất lực cùng thất bại thôi. Kiều Lỗi nghĩ, lúc này hắn hẳn là nên cảm ơn Ngu Chu, nhưng chữ “ơn” này giờ đây hắn thực sự không muốn nói ra miệng.
Lộ Dương nói, mình cùng Quách tổng với Ngu Chu đều là bạn cũ, đặc biệt là Ngu Chu, giao tình giữa hai người đã bắt nguồn từ mười năm trước. Hắn nói, bạn cũ bạn mới không cần câu nệ, kêu mọi người cùng ngồi xuống, chẳng biết vô tình hay cố ý còn sắp xếp cho Kiều Lỗi ngồi phía đối diện Ngu Chu. Trong khi uống rượu, lúc Kiều Lỗi ngẩng đầu liền có thể thấy được vẻ mặt của Ngu Chu đẹp nhưng lại có chút hờ hững dửng dưng. Mọi người vốn không quen biết, uống xong 3 ly rượu cũng dần trở nên quen thuộc, lại uống thêm vài hớp bắt đầu mời rượu vòng quanh. Tửu lượng của Kiều Lỗi rất được, bị vậy bởi chính giữa cuộc chơi, cùng Lộ Dương hát, cùng nhà đầu tư hát, lại còn cùng phó đạo diễn xưng huynh gọi đệ thân thiết. Đối phương đã say còn hay nói đùa muốn cùng hắn uống 3 chén rượi giao bôi. Kính một vòng kính đến Ngu Chu, tửu lượng của Ngu Chu thiên vương không được tốt, uống đến lúc này mặt cũng đã có chút đỏ, chống bàn đứng lên nâng cốc một cái, nhà đầu tư Quách Tổng ở bên cạnh liền kêu dừng lại.
“Ngu lão đệ, cậu như vậy thật không trượng nghĩa!” Tửu lượng của nhà đầu tư so ra có vẻ còn kém hơn cả Ngu Chu, đã uống đến mức giọng líu cả lại, “Cậu uống rượu đỏ, Tiểu Kiều người ta uống rượu trắng, vậy hắn uống một ngụm cậu uống một cốc đi! Trên bàn rượu cũng không thể chiếm tiện nghi, đến đến đến, tiểu muội muội rót rượu trắng cho đại minh tinh đi!”
Người phục vụ bên cạnh lập tức cầm lấy chai rượu trắng 37 độ, bị Kiều Lỗi chặn lại.
“Quách tổng, anh phải để cho tôi một bậc thang chứ!” Kiều Lỗi cười nói, “Tôi thật vất vả mới có một cơ hội lấy lòng giám chế, sau này đại diễn Lộ có làm khó tôi, tôi cũng có thể dựa vào giám chế đại nhân nói giúp vài câu tốt đẹp.
Nói rồi quay đầu về phía Ngu Chu, nụ cười làm khóe mắt đào hoa cong lên, cốc rượu trong tay hạ dần xuống đụng một cái vào ly rượu đỏ của Ngu Chu.
Một hơi cạn sạch.
Quách Tổng cười: “hahahh! Vậy cậu theo tôi hát một bài tôi cũng sẽ giúp cậu nói tốt vài câu.”
Lộ Dương cũng cười: “Còn không bằng hát cùng tôi.”
Kiều Lỗi lên tiếng trả lời bắt đầu nhập cuộc.
Lại uống một vòng, Kiều Lỗi nâng cốc đặt lên bàn, đi vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh đã có người, là đang rửa tay cũng không khóa cửa. Hắn đi vào, mở vòi nước bên cạnh, hai tay cảm nhận được dòng nước chảy xuống, ánh mắt vẫn chưa thôi liếc nhìn thân ảnh ở trong gương bên kia.
Ngu Chu rõ là đã uống nhiều rồi, gương mặt đỏ bừng, dùng câu của học sinh tiểu học mà ví von chính là “thật giống hai trái táo đỏ”. Y mê rượu, thích uống rượu đỏ, đối với bản thân có thể uống được bao nhiêu chuyện này cũng chưa từng cân nhắc qua, người khác mời y rượu y vẫn mãi không biết cự tuyệt, rõ ràng là đại minh tinh cần phải thân kinh bách chiến(1), lại một lần rồi một lần uống say trên bàn rượu phải để người khác đưa về nhà. Cũng may gia thế nhà y lớn mạnh, không ai dám có ý đồ với y, bằng không với tướng mạo cùng tửu lượng của y đã sớm bị chiếm tiện nghi một trăm lần.
(1) : Thân kinh bách chiến : thân thể mạnh mẽ, không khuất phục trước bất kỳ cuộc chiến nào.
Kiều Lỗi lần đầu tiên thấy hắn cũng chính là trên bàn rượu, y cứ uống từng cốc từng cốc rượu, uống nhiều rồi, đôi mắt mang theo men say lướt qua xung quanh đầy ngạo mạn, liếc đến ai liền phóng điện đến người đó, phóng đến mức người bị liếc đến phải ngứa ngáy trong lòng nhưng lại không dám ăn, ăn không được. Kiều Lỗi hình như chính là người duy nhất ở bàn rượu kia dám nhìn kỹ đối lại ánh mắt của người kia, hết cách rốt cục cũng được gặp được thần tượng thực sự, quá hưng phấn, ai cần biết lần gặp sau là lúc nào, thẳng thắn nhìn một lần là đủ. Hắn nghĩ đến thế nào cũng là chỉ vì nhìn lâu mới lọt vào mắt Ngu Chu. Được Ngu Chu chọn, lúc kết thúc bữa tiệc được đưa đến phòng y. Hắn chính là đã chiếm được tiện nghi lớn rồi, thành bạn giường ổn định của Ngu Chu, nhưng hắn không hi vọng người khác cũng chiếm được tiện nghi như vậy, hắn rất sợ lần sau lại có một người, người kia cũng giống như mình dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt xinh đẹp của Ngu Chu, lại được Ngu Chu coi trọng.
Trong đoạn quan hệ này, Kiều Lỗi cảm thấy mình một chút quyền phát ngôn cũng không có.
Cho nên vừa rồi không ở trường quay thật tốt, ở đây hắn có thể dùng hết bản lĩnh của mình mà chặn rượu uống thay Ngu Chu.
Động tác rửa tay của Ngu Chu thật chậm rãi, rửa một lần bằng nước rửa tay, lại rửa lại lần nữa. Bình thường y không như thế, lúc này cảm giác đang rất say nên quả thật phản ứng có chút chậm chạp. Y dường như còn không chú ý bên cạnh đã có thêm một người, chỉ cúi đầu nhìn tay mình. Lông mi của y rất dài, như nan quạt rủ xuống, theo động tác chớp mắt giống như là cánh quạt quạt đến một cơn gió nhẹ. Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, nương theo cánh mũi rồi đến bờ môi mỏng, màu môi hơi hồng tựa anh đào khẽ nhếch.
Kiều Lỗi liếm liếm môi mình, hỏi Ngu Chu: “Buổi chiều lúc chúng ta nhắn wechat là đang ở cùng Lộ Dương sao?”
Câu hỏi thẳng thắn, bằng trực giác câu trả lời của Ngu Chu sẽ không nằm ngoài ý muốn của hắn.
Thế nhưng Ngu Chu chỉ giật giật lông mi mà không trả lời.
“Hay là vừa mới gặp không lâu?” Kiều Lỗi hỏi lại.
Ngu Chu kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng.
Kiều Lỗi thở dài, một tay khóa cửa lại, một tay đẩy Ngu Chu vào tường hôn y.
Trong miệng Ngu Chu có vị rượu đỏ nhàn nhạt, mùi vị giống nhau, không uổng công Kiều Lỗi dùng hết tâm tư để lấy được chai rượu ngon kia. Nhưng vì có rượu đỏ trợ hứng, Ngu Chu càng thả lỏng. Kiều Lỗi hút lấy đầu lưỡi mà hôn, y ngửa đầu đói khát hồi đáp, đôi chân quấn lấy bắp chân Kiều Lỗi giống như cây leo bám vào thân gỗ. Kiều Lỗi mở vòi nước lớn, cho dù dòng nước ồ ạt chảy xuống che giấu tiếng mút mát thì vẫn cứ nghe ra chút âm thanh nhỏ. Kiều Lỗi đem áo sơ mi của Ngu Chu từ trong quần bỏ ra ngoài, tay xoa nhẹ thắt lưng, gảy nhẹ đầu ngực người kia. Nơi nào đó rất nhanh trở nên cứng rắn mà dựng thẳng, phát ra hơi nóng như đang đợi một cái hôn. Kiều Lỗi cúi đầu, cắn qua lớp vải bên ngoài. Đầu lưỡi trêu đùa chà sát, Ngu Chu hơi ngửa cổ, yết hầu ở nơi sâu nhất khẽ phát ra một tiếng rên rỉ vui sướng đến cực điểm, y ôm chặt lấy đầu của Kiều Lỗi dường như muốn đem thân thể của hắn ấn chặt vào cơ thể mình.
Hôn đến lúc đầu ngực sưng huyết đỏ tươi, trước ngực áo sơ mi đã ướt thành một mảng lớn Kiều Lỗi mới lại ngẩng đầu tiếp tục hôn môi Ngu Chu. Hai người quấn riết lấy nhau, chẳng màng tiếng nước chảy cứ điên cuồng hôn môi. Có lẽ Ngu Chu đã có chút say, Kiều Lỗi cũng vậy. Ngày hôm nay hắn có chút cao hứng bời vì vị kim chủ của hắn quá mức thân thiết, tính khí này bình thường không thể phát ra được bằng không quá mức khó hiều, hắn lại tăng thêm lực, hôn Ngu Chu không khép miêng lại được, nước bọt theo khóe môi chảy xuống hắn đã cảm nhận được một ít.
Đột nhiên chốt cửa nhẹ nhàng bị vặn xuống.
Có người muốn vào!
Kiều Lỗi mở choàng mắt, Ngu Chu cũng thế, y đẩy nhẹ Kiều Lỗi cách mình một khoảng nhỏ, lòng bàn tay chặn lại miệng của hắn, bên ngoài là Quách tổng, hắn cao giọng hỏi: “Bên trong có người?”
Ngu Chu nói:
_Là tôi, Quách tổng.
_Ngu lão đệ, cậu ở trong sao? Tiểu Kiều đâu?
_Không biết. Ngu chu nói.
Quách tổng đáp lại một tiếng rồi đi khỏi phòng vệ sinh.
Kiều Lỗi cùng Ngu Chu không hẹn mà thở phào một tiếng.
“Đồng hồ của cậu này.” Ngu Chu rút từ trong túi áo ra đồng hồ đeo tay của Kiều Lỗi.
Kiều Lỗi nhận lấy đeo lên tay: “Anh biết hôm nay có thể gặp tôi nên mới mang theo trên người sao?”
“Tôi không biết”. Ngu Chu lau miệng, lau đi phần nước bọt tràn ra ngoài, quay người nhìn gương sửa sang trang phục, lại lấy khăn tay, thấm khô chỗ ướt mờ ám ở ngực,: “ Được rồi, tạp chí Quý ông thời thượng mời tôi chụp ảnh trang bìa tháng 9 tôi đề xuất chụp cùng với cậu. Mấy ngày nữa chắc hẳn giám đốc sẽ thông báo với cậu, vừa vặn hôm nay gặp mặt tôi nói trước với cậu một tiếng.”
Quý ông thời thượng chính là tạp chí có lượng tiêu thụ nhiều nhất ở trong nước, là tạp chí quảng cáo quý ông đắt tiền nhất, tập san tháng 9 đối với họ lại là tập san quan trọng nhất trong một năm. Hằng năm đều phải kêu gọi rất nhiều nam thần tượng có sức hút lớn quay chụp trang bìa, đã từng lên bìa cho tạp chí nào cũng là một trong những tiêu chí đề chọn lựa. Trong nước có 4 loại tạp chí lớn tạp chí Quý ông thời thượng năm nay kỷ niệm 3 năm, cánh cửa rất cao hắn vốn không ôm hi vọng.
Kiều Lỗi mắc lại bệnh ấu trĩ, ngữ khí rõ ràng châm chọc: “Tôi cùng anh lên giường một lần, anh hồi đáp lại hai chuyện, sẽ không quá thua thiệt phải không?”
Ngu Chu sửa sang lại quần áo, ánh mắt quét đến nhìn hắn khó hiểu rồi đi ra ngoài.
Thẳng đến khi y kéo cánh cửa, Kiều Lỗi mới có phản ứng.
“Chờ một chút!” Kiều Lỗi nói: “Anh đi ra, tôi phải làm sao bây giờ?”
Ngu Chu quay đầu lại, nhíu mày cười
“Không biết.”
Ngu thiên vương kéo cửa rồi ra ngoài.