“Thời gian qua hãng hàng không Phi Dương của anh không gặp khó khăn gì chứ?”
“Sao nói vậy?”
“Báo chí đăng Thiệu thị muốn đầu tư vào ngành hàng không, bên Hongkong này ngoại trừ anh đầu tư vào hàng không, tôi không biết có lão đại nào trong thương giới dám đối đầu với anh, mấy năm nay Thiệu thị có một nửa sự nghiệp ở Hongkong, bây giờ muốn đầu tư cả ngành hàng không, không phải đối đầu với anh thì hắn ta đối đầu cái gì?”
“Người anh em, đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Người anh em, tôi đây là đang cảnh cáo anh, tốt nhất anh nên cẩn thận một chút, các anh có giao tình, không có nghĩa hắn ta sẽ không đánh chủ ý lên anh, hơn nữa….” Đỗ Trọng Bang nhìn thoáng qua Dạ Tử Đồng vẫn đang còn ngủ, nói câu có nghĩa sâu xa. Vân Diệu Thiên cũng nghĩ đến điều người anh em lo lắng, chỉ nói tôi sẽ chú ý, sau đó hai người đều tự lái xe rời đi.
Vân Diệu Thiên cũng nghĩ đến mục đích mấy năm nay Thiệu Trọng Thân dừng chân ở Hongkong, chỉ là anh cảm thấy thời cơ chưa chín muồi, cho nên chậm chạp chưa ra tay, ngoài mặt hai người có thể gọi là anh em, thật ra đều đang ngấm ngầm anh tranh tôi đoạt, trước giờ Dạ Tử Đồng bay tới bay lui nên làm sao biết người đàn ông bên cạnh đang lo lắng, lo lắng mình sớm muộn gì cũng sẽ rời đi. Truyện bên Lêquydon
Có đôi khi hai người không đủ thẳng thắn, thường sợ mất đi, Dạ Tử Đồng có thể ngủ một mạch, nhưng cô không ngủ nữa, khi lái xe vào tới bãi đỗ xe của tòa nhà, Dạ Tử Đồng mở mắt ra, giữ chặt chồng đang muốn xuống xe, “Ông xã…..”
“Về nhà rồi nói sau!”
“Dạ!”
Vân Diệu Thiên đỗ xe xong, đi vòng qua chỗ ngồi bên cạnh, ôm vợ ra rồi đóng cửa xe lại, sau đó vào thang máy lên tầng 18 vào nhà. Thay dép trong nhà xong, Vân Diệu Thiên đặt vợ xuống ghế salon, Dạ Tự Đồng cúi đầu, sâu kín nói: “Những lời anh nói với Đỗ tiên sinh em nghe hết rồi, Thiệu Trọng Thân là… Chồng chưa cưới trước đây của em, ba má bọn em chọn cô dâu từ nhỏ, anh ta cảm thấy có trách nhiệm cho nên lớn lên muốn lấy em, năm mười tám tuổi em chuyển trường học đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến không thể có con, em rời đi được anh nhặt về, em đã gả cho anh, Dạ Tử Đồng em chỉ có một ông xã, anh ấy tên là Vân Diệu Thiên…..”
“Bà xã…..” Nghe vợ nói chuyện nói không cảm động là gạt người, Dạ Tử Đồng nâng khuôn mặt đàn ông anh tuấn bức người, tiếp tục nói: “Chúng ta kết hôn ba năm này không đủ thẳng thắn, vì em cảm thấy cả đời sẽ không rời đi, mãi đến lúc anh yêu cầu có đứa bé, em sợ hãi, em không dám nói cho anh biết chuyện em không thể có bầu, em sợ thấy vẻ thất vọng của anh, trước giờ không dám cho anh hi vọng, đẩy anh ra bên ngoài, thậm chí ầm ĩ muốn ly hôn, không phải vì em gặp lại Thiệu Trọng Thân, mà là em không có cách nào lấy đứa bé để báo đáp anh. Em cứ tưởng rằng vì đoạn hôn nhân này mãi trở thành bí mật không có ngày công khai, kết quả anh công khai, cũng khi đó mẹ khuyên bảo, em hiểu được chuyện này không phải của một mình em mà là chuyện hai người, anh có quyền biết rõ tình hình thân thể của em, cho nên em đưa bản kết quả kiểm tra cho anh xem, ông xã, không phải em không yêu anh, mà sợ mình không đủ tư cách để yêu anh, anh hiểu không?” Dạ Tử Đồng nắm lấy bàn tay Vân Diệu Thiên đang xoa vết sẹo trên má trái của mình.
“Bé ngốc, vết sẹo này không xấu xí chút nào, nó rất đẹp, đặc biệt khi em cao trào càng khiến anh có xúc động bắt nạt em.” Vân Diệu Thiên cắn lỗ tai Dạ Tử Đồng, hạ giọng nói: “Lúc anh nhặt em không phải vì xấu xí, mà là anh bị ánh mắt đáng thương cầu cứu của em hấp dẫn, khoảnh khắc nhìn thấy em đó, có cảm giác như bị điện giật, trong lòng có tiếng hò hét nói chính là cô ấy, người phụ nữ mình muốn tìm chính là cô ấy, cho nên anh mới lấy danh nghĩa cần người vợ xấu xí, khóa em bên cạnh cả đời, anh muốn em nhớ vì vết sẹo trên mặt này sẽ không có người đàn ông nào dám muốn em, còn em sẽ ở bên cạnh anh làm bà Vân.”
Người đàn ông đáng giận, nhưng có một trái tim nhân hậu!
“Ông xã, em yêu anh!”
“Bà xã, anh cũng yêu em!”
Dùng nụ hôn thề nguyền, Dạ Tử Đồng bị hôn đến mơ mơ màng màng rồi bị đè xuống ghế sofa, trước ngực mát mẻ khiến tinh thần phiêu diêu quay về, sao Dạ Tử Đồng lại có thể chịu bị đè lần nữa, cô dùng lực, Vân Diệu Thiên không chút phòng bị nào bị ngã nhào bên kia sofa, Dạ Tử Đồng dạng chân trên lưng cường tráng của người đàn ông, híp mắt cười ma mị, “Em sẽ không cho anh thêm cơ hội nhào vào em nữa, em muốn đẩy ngã anh!”
Vân Diệu Thiên không phản bác, hưởng thụ vợ chủ động, anh cảm thấy để vợ nhào vào mình hàng ngày cũng là một loại hưởng thụ, hi vọng bị nhào vào cả đời!
Kết quả cuối cùng, thân thể Dạ Tử Đồng không chỉ rã rời, mà là nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày ba đêm.
Dạ Tử Đồng ở nhà nghỉ ba ngày, trong lòng khúc mắc một chuyện, mãi đến ngày thứ tư có thể xuống giường đi đi lại lại, hạ thân không còn đau nhức thì Dạ Tử Đồng mới thở dài một hơi, thừa dịp chồng đi làm vắng nhà, cô tìm được địa điểm Thiệu Trọng Thân dừng chân tại Hongkong.
Thiệu Trọng Thân giống như đã đoán Dạ Tử Đồng sẽ đến, không hề bất ngờ: “Muốn uống gì….” Dạ Tử Đồng không muốn quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng: “Không phải tôi tới để uống gì đó, anh đã sớm biết tôi đang ở Hongkong, mấy năm nay anh cố ý chuyển sự nghiệp qua Hongkong, không phải đơn giản là anh nhìn thấy tốc độ phát triển kinh tế của nó đấy chứ?”
“Em rất thông minh, những năm này không ở bên cạnh tôi em vẫn được dạy dỗ rất khá, đáng tiếc em không thuộc về Hongkong này, theo tôi trở về thành phố Đài Châu tôi sẽ để sự nghiệp của Vân Diệu Thiên một con đường sống, nếu như em không nghe theo tôi, sự nghiệp hàng không của Vân Diệu Thiên chỉ có một con đường chết, sống chết của hắn ta nằm trong tay em, em xem mà làm!”
“Thiệu Trọng Thân, bây giờ tôi tuyệt đối không sợ anh, anh biết tạo sao không?” Sau khi biết lòng mình, thì ra đối mặt với chồng chưa cưới ngày trước, Dạ Tử Đồng không hề sợ tác phong khiến người ta sợ hãi của anh ta chút nào cả, bởi vì nhiều năm qua quan hệ giữa bọn họ đều bị từ cô dâu nhỏ trói buộc, bây giờ trong lòng có người yêu, Dạ Tử Đồng biết bọn họ cần một lời giải thích.
Hết Nt 8
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT