Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Ngày thứ 4, bốn người lên thuyền đi về phía Macao, Đường Dật Sâm nói đến Macao không thể không đánh bạc một lần, nếu không thật có lỗi với chính mình, Thi Cảng Bác cũng đồng tình, hai người đàn ông thỏa thuận xong, chỉ chờ hai cô gái có nguyện ý đồng hành hay không. Tô Đậu thầm muốn tìm chỗ ăn, không có bao nhiêu hứng thú với sòng bài, nhưng lại không muốn phá hỏng hào hứng của chú hai Thi và chú Đường, sau khi bàn với Thi Vân Hân, quyết định cùng đi theo, nhưng có điều kiện kèm theo, chỉ đồng ý bọn họ đánh ba ván, sau đó đi tìm chỗ ăn, chú hai nói không thành vấn đề.

Bốn người vào sòng bài lớn nhất Macao, người bên trong ồn ào nhốn nháo, tiếng động ầm ĩ không ngừng, hơn nữa những con xúc xắc trên bàn càng kêu to, bàn đánh bài nào cũng đều vây kín người. Những người đến đây để chơi đều là người có tiền, thua cũng không buồn, xem rủi ro ngăn cản tai ương, thắng thì hôn bạn gái bên cạnh một lần lại một lần, thét chói tai liên tục, cười không ngậm được miệng. 

Bồi bàn tiến lên dẫn bốn người Thi Cảng Bác đi tới bàn có đoàn người chơi cược tương đối nhỏ, đây không phải là bàn chơi đổ xúc xắc tính điểm lớn nhỏ, mà là chơi poker, sau khi hai người dùng ánh mắt trao đổi, ngược lại không có ý kiến, hỏi dò một người đàn ông nhìn như không thể đắc tội: “Không ngại chứ?”

“Không ngại, mời!” Người đàn ông nói xong cong môi cười, nói với nhà cái: “Chia bài!”

Người đàn ông bắt đầu chia bài từ nhà cái, rồi mới đến Đường Dật Sâm, Thi Cảng Bác, cuối cùng mới đến một cô gái đến từ nước Mỹ. Sau khi bốn người được chia lượt đầu tiên, nhà cái lại chia bài vòng hai, hai con bài, bài ai lớn để lộ ra ngoài, đương nhiên người có bài to có thể cược chips (Thẻ đánh bài) đánh bài, ba người khác có thể theo hoặc không theo.

Sau Thi Cảng Bác và Đường Dật Sâm nhìn thoáng qua con bài thứ hai của mình, khép hai lá bài lại, bộ dạng không lo lắng, hai tay ôm ngực, bộ dạng bình chân như vại. Cô gái người Mỹ chìa con K bích ra, rồi cược mười vạn chips, người đàn ông phong độ mỉm cười nhẹ nhàng, nói tiếng Anh: Không theo!

Thi Cảng Bác và Đường Dật Sâm thấy thế lật con bài thứ hai ra, lắc đầu không theo, nhà cái chia bài vòng thứ ba, bắt đầu từ cô gái người Mỹ, ý nhà cái bảo cô gái người Mỹ lật bài, con thứ nhất là K bích, thứ hai là J bích, người đàn ông lật ra con 5 cơ, con thứ hai là 7 bích, Thi Cảng Bác theo thứ tự là Q cơ, A bích, 5 chuồn, 6 chuồn, ai thắng ở vòng ba xem qua là thấy ngay.

Con A bích to hơn cả ba nhà kia, cho nên vòng thứ ba bên thắng là Thi Cảng Bác, Thi Cảng Bác ném mười vạn chips ra, nhà cái hỏi có theo hay không, người đàn ông cong môi, ném mười vạn chips ra, tiếp theo là Đường Dật sâm, cô gái người Mỹ. Tô Đậu và Thi Vân Hân ngồi bên cạnh không hiểu cách chơi poker, ai thắng ai thua cũng không rõ lắm, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im theo dõi diễn biến.

Nhà cái lại bắt đầu chia bài vòng thứ 4, đầu tiên là Thi Cảng Bác, vòng 4 này bài theo thứ tự là A chuồn, Q bích, 7 rô, 8 bích….

Ba lá bài đầu tiên của người đàn ông cũng không lớn hơn ba người kia, cho nên bộ dạng anh ta không liên quan, vòng thứ 4 Thi Cảng Bác lại có một A chuồn, phần thắng lớn hơn cô gái, hơn nữa vòng này là lần thứ hai anh thắng, ném 30 vạn chips ra, nhà cái cũng hỏi có theo hay không như cũ. Lúc này Đường Dật Sâm không theo, nhà cái hỏi người đàn ông, cô gái người Mỹ. Người đàn ông không hề chần chừ, ném 30 vạn chips ra, mặc dù cô gái người Mỹ muốn đánh một trận, nhưng nghĩ tới mấy lượt trước bài Thi Cảng Bác lớn hơn cô ta, nếu như ở vòng thứ 5 này cô ta không bắt được một lá bài lớn, thì tiền chips vốn ban đầu mất hết, cho nên cuối cùng quyết định không theo.

Cục diện bây giờ là một đôi rời trận, tiến hành quyết đấu một chọi một, sau khi nhà cái chia vòng thứ 5 xong, chờ ai thắng ai thua, sau khi lật lá bài vòng 5, lá bài vòng 1 trở thành át chủ bài, chính là nhờ lá bài này để phân thắng bại.

Người đàn ông lật lá bài thứ 4, tiện thể đẩy hết chips trước mặt ra, chỗ đó trị giá khoảng một trăm ngàn chips, người đàn ông có thể chơi lớn như vậy, Thi Cảng Bác suy nghĩ có nên theo hay không. Đường Dật Sâm chỉ là chơi vui, theo hoặc không theo cũng không có gì, ngược lại Thi Cảng Bác theo mà nói… khi còn anh em của anh, anh có thể theo, cô gái người Mỹ thì đứng nhìn! Sau vòng thứ nhất, mình hoàn toàn chọn không theo, bây giờ đánh cược tất cả trên bàn, Đường Dật Sâm nhìn ý tứ của Thi Cảng Bác, khi bọn họ ngầm dò hỏi, bàn đánh bài vây không ít người, bọn họ đều dùng tâm tình xem cuộc vui theo dõi diễn biến ván bài.

Người đàn ông ném toàn bộ chips ra ngoài, phần thắng anh ta không lớn, mấy con bài trước không có ích gì đối với anh ta, trái lại nếu như Thi Cảng Bác theo mà nói, phần thắng rõ ràng. Vấn đề là ngay tại chia bài các lần trước Thi Cảng Bác đã cầm hai con A, nếu như vòng đầu tiên cũng là lá bài A thì, càng có phần thắng, nhưng anh không biết vòng đầu tiên đối phương có lá bài gì, cho nên giờ gây khó khăn cho anh!

“Người anh em, đi đi!” Chơi bài poker vốn nhờ vào vận may, may mắn thì tiền vào túi, không may mắn thì rủi ro ngăn chặn tai ương, người đi tới sòng bài đều có tâm lý như vậy!

Thi Cảng Bác làm như bình thường, đẩy hết toàn bộ chips trên bàn ra, nói: “Theo!”

“Xin mời lật bài!” Nhà cái ra hiệu bảo hai người lật bài mình.

Cùng lật lá bài thứ nhất, đập vào mắt mọi người theo thứ tự là: A cơ, A rô, vòng này ai thắng ai thua, lại một lần nữa vừa nhìn biết ngay, Thi Cảng Bác có ba con A, người đàn ông có một A cơ, cả dãy bài poker lần lượt là: A, 5, 7, 9, J, cả bài lớn nhất là con A cơ. Còn Thi Cảng Bác thứ tự bài poker là: Ba A cộng thêm đôi 7, cho nên trở thành người thắng cuộc trong ván bài này, toàn bộ chips trên bàn thuộc về anh hết, đổi thành nhân dân tệ thì được gần 200 ngàn! Trận đấu này may mắn kiếm được rất nhiều tiền, sau đó chơi vài ván Baccarat (Baccarat là một trò chơi poker và một trong những trò chơi cờ bạc phổ biến nhất trong sòng bạc) rồi mới mang theo chi phiếu, bốn người rời khỏi sòng bài lớn nhất Macao.

Tô Đậu và Thi Vân Hân biết chú hai mình thắng gần 200 ngàn, tiếp đó muốn ăn thật nhiều đặc sản, đi ăn, tất cả đều có tinh thần, Đường Dật Sâm biết hai người này tham ăn, đêm qua cố ý tìm ít tài liệu trên mạng, dẫn các cô đi tìm địa điểm ăn uống. Sau đó họ đến một nhà hàng hải sản ở gần bến cảng Macao, ăn mãi đến khi hai cô gái tham ăn kêu no bụng, Đường Dật Sâm biết Tô Đậu thích ăn kem, cố ý hỏi cô có muốn ăn không, bây giờ bộ dạng đã no căng bụng muốn bể ra, ăn một miếng cũng không ăn nổi, cho nên lắc đầu từ chối!

Lúc bốn người ngồi thuyền chuyến cuối về Hongkong, Tô Đậu đề nghị ngủ lại Macao, đến hôm sau lại đi Quảng Châu, vì như vậy sẽ giảm đi không ít phiền toái, Thi Cảng Bác và Đường Dật Sâm cảm thấy không có gì, chỉ cần hai cô gái này thích thì đều có thể, cho nên tối họ tìm một khách sạn ở Macao, hiện giờ trên người Thi Cảng Bác có nhiều tiền, nên không cần lo lắng vô ích, vấn đề là, đó là chi phiếu, còn phải đến ngân hàng đổi mới được!

Nghỉ ngơi ở khách sạn một đêm, tất cả tinh thần và sức lực đều hồi phục, bốn người lên xe lửa đi tới Quảng Châu, Quảng Châu cũng là một thành phố có thức ăn ngon, nơi mua sắm để đi, vấn đề là người đông quá, xe cộ cũng nhiều, người Quảng Châu và người Hongkong đều bận rộn như nhau, người Quảng Châu cũng không thiếu người nhiệt tình.

Bốn người bọn họ lấy điểm dừng chân, Tô Đậu chọn đều là phố ăn uống, chỉ cần có ăn đi đâu cũng được, Thi Vân Hân chọn công viên Chimelong, có chỗ vui chơi trên nước; Đường Dật Sâm thích danh thắng di tích cổ xưa, cảnh quê cha đất ở địa phương, cho nên chọn phố cổ Quảng Châu; còn riêng Thi Cảng Bác thì không chọn đâu hết, anh cảm thấy ở những nơi có Tô Đậu thì đều là thiên đường!

Ngày đầu tiên ở Quảng Châu, bốn người đến phố đi bộ Shangxiajiu (Thượng Hạ Cửu) thưởng thức đồ ăn, không phải phố đi bộ Shangxiajiu không có thức ăn ngon, nhưng dòng người dạo phố rất đông nên phức tạp, ở chỗ phức tạp này bạn muốn tìm đồ mình muốn nhất định sẽ tìm được ở đây. Lại thưởng thức đồ ăn ngon một ngày, ngày hôm sau tới công viên Chimelong, chơi trò chơi trên nước, cũng ở lại một đêm. Ngày thứ ba cuối cùng cũng đi vào phố cổ Quảng Châu, bây giờ phố cổ Quảng Châu có rất nhiều chỗ đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, hoàn toàn không thể nhìn ra phong cảnh lúc trước, mặc dù mấy nơi cổ xưa vẫn còn giữ, nhưng đã không làm người ta cảm nhận hương vị ngày xưa.

Sau khi chơi đùa tìm tìm kiếm kiếm ở phố cổ Quảng Châu một ngày, đêm đó ngồi xe lửa trở về Hongkong, ngày cuối cùng du lịch Đại lục khiến lòng Tô Đậu không nỡ, cảnh tượng người ở đây bận rộn, nhưng có lúc thảnh thơi, Tô Đậu thích Đại lục, nhưng cuối cùng cô phải về chỗ của mình, mất mát phủ kín lồng ngực Tô Đậu, Thi Cảng Bác biết cô không muốn, ôm eo cô, cúi nhìn cả thành phố Đại lục bị hoàng hôn bao phủ.

“Chúng ta có nhiều thời gian, nếu như em thích, nghỉ hè chúng ta có thể quay lại!”

“Thật không ạ?”

“Thật!”

“Cảm ơn anhhú, chú hai!”

“Chỉ cần cô gái nhỏ của anh vui, chú hai cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì!” 

Có chú hai, thật tốt! Tô Đậu cảm thán một tiếng, nhìn khuôn mặt chú hai gần trong gang tấc, hơi thở hai người phả ra quấn quanh nhau, sau đó bay trong không khí. Tô Đậu không hiểu sao cảm thấy thở dốc, trong tai còn cảm nhận mơ hồ có luồng khí cực nóng chảy vào, hu hu…. Cái kia của chú hai chống vào cô, có chút khó chịu, có chút không bình thường, có chút hưng phấn, có chút muốn….

“Đậu Đậu….” Thở dốc liên tục khiến giọng Thi Cảng Bác trầm thấp, gợi cảm, khiến Tô Đậu không hiểu vì sao run lên, những ngày này bọn họ đều điên cuồng chơi, nhìn thấy giường là đi nằm liền, không thân mật, đêm nay là đêm cuối cùng ở Hongkong, Tô Đậu không hiểu vì sao lại muốn có một đêm tuyệt vời, quyến luyến.

“Chú hai, em muốn!” Tô Đậu đỏ mặt, nói ra yêu cầu.

Cô gái nhỏ đang cầu xin được yêu, Thi Cảng Bác không có lí do đẩy thức ăn của mình ra ngoài miệng, cho nên khom người ôm lấy cô, lại bị Tô Đậu đưa tay ngăn cản, nói: “Người ta muốn ở đây, đừng lên giường!”

A, cô gái nhỏ của anh thật sự đã trưởng thành, còn biết lựa chọn địa điểm, cô có biết làm chuyện đó bên cửa sổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện? Nhưng, anh sẽ không để cô gái nhỏ của mình bị người khác nhìn trộm!

Tô Đậu ngồi xổm người xuống, đưa tay cởi bỏ khăn tắm của chú hai Thi, gậy sắt nóng lập tức được giải phóng bắn ra ngoài, mặt bị chạm nhẹ, cảm nhận rõ ràng cự vật cực nóng, Tô Đậu lấy tay vuốt ve vài cái, rồi mới ngậm vào trong miệng nhỏ nhắn. Vật to gần như làm căng phồng miệng cô ra, Tô Đậu vẫn cố gắng dung nạp vật khổng lồ này, hô hấp của Thi Cảng Bác càng lúc càng dồn dập, Thi Cảng Bác gần như không kiềm chế được muốn vứt bỏ vũ khí đầu hàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Bàn tay kéo thân thể nhỏ bé đi vào giường, nhưng Tô Đậu không chịu, ngồi xổm giữa hai chân Thi Cảng Bác như cũ, ra sức chuyển động, liếm mút, Thi Cảng Bác sung sướng thở dốc, con ngươi bị dục vọng làm mờ mịt mê man, nhưng hình ảnh cô gái ngậm phân thân của anh chiếu lên cửa sổ thủy tinh rõ rệt, miệng cô bị cự vật của mình đâm có chút sưng đỏ, Thi Cảng Bác không nỡ thấy cô ra sức lấy lòng mình, cuối cùng kéo thân thể nhỏ bé gập lại, đi vào từ phía sau, điên cuồng vận động, rút ra đâm vào….

Lối vào ướt át khiến Thi Cảng Bác có thể đâm sâu vào tận cùng, Tô Đậu không chịu được kích thích co rút, rất nhanh lên đỉnh.

Đêm nay, quả nhiên là một đêm tuyệt vời, là một đêm tình khiến người ta mặt đỏ tim đập, ngoài cửa sổ, trăng treo trên cao ngại ngùng trốn sau đám mây, để lại những ngôi sao bé nhỏ không biết xấu hổ tản ra ánh sáng….

Thiếu tiếng chim chóc hát ca như trong buổi hòa nhạc, Tô Đậu có chút không thích ứng, nhưng vẫn từ trên giường đứng dậy, tối hôm qua làm tình mấy lần, mấy lần đạt tới cao trào khiến chân Tô Đậu như chân giả, thân thể đau nhức làm cô nhận rõ, chuyện tình tối qua của hai người kịch liệt cỡ nào, hu hu… Cô chắc là bị nghẹn đầu óc choáng váng, sao lại to gan lớn mật như vậy, phóng đãng như vậy?

Thật sự xấu hổ chết người!

Du lịch Đại lục 1 tuần đã xong, Thi Cảng Bác và Đường Dật Sâm xách theo hành lý, lúc bốn người xuống đại sảnh, Đường Dật Sâm đi tới quầy lễ tân trả phòng, quản lý đại sảnh dặn cấp dưới lái xe tới sân bay. Khách sạn 6 sao xa hoa này có thể được đón chào như vậy hoàn toàn là vì phục vụ chu đáo, thái độ lại lịch sự, khiến khách ở lại có ấn tượng vô cùng tốt, cũng trở thành danh hiệu một trong mười khách sạn đứng đầu Hongkong!

Sau khi tới sân bay, bốn người không vào luôn trong khu đăng ký, cách giờ bay còn 3 tiếng, Thi Cảng Bác đăng ký chuyến bay muộn mấy tiếng, anh nhớ Tô Đậu thích sân bay Phi Dương Hongkong, anh muốn tặng cô một món quà, đồng thời cũng là cảnh cuối cùng trong đợt du lịch Đại lục – Tham quan sân bay!

Hết chương 55

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play