Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Tô Đậu và Thi Vân Hân ở bệnh viện một ngày một đêm, hôm sau thì ra viện, đồng thời quay về trường học, học bù lại những tiết học bị thiếu. Lúc nghỉ trưa, hai người tới thư viện xem tài liệu, trên đường đi bị một học trò đụng phải, trên tay có nhiều thêm một tờ giấy, Tô Đậu mở ra, trên tờ giấy viết ba chữ sân thể dục, cô nháy mắt với Thi Vân Hân, sau đó hai người làm như không có việc gì, Tô Đậu tới chỗ hẹn một mình, Thi Vân Hân đi tìm cứu viện.

Hôm nay dường như Thi Cảng Bác rất bận, Thi Vân Hân chẳng thể nào tìm được người, cuối cùng đành gọi điện thoại qua cho chú Đường, bảo anh nhanh chóng chạy tới trường học; bên kia, sau khi Tô Đậu đến sân thể dục, chỗ đó yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy rõ ràng. Ngày thường lúc nghỉ trưa, sân thể dục đều có học sinh luyện tập, nhưng hôm nay chẳng có lấy một bóng người, giống như bị mua chuộc, ngoại trừ cô, không có bóng dáng nào.

Tô Đậu tới chỗ hẹn này không phải không sợ, mà là cô muốn biết chân tượng sự thật, cho nên rất liều mạng đến đây!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sân thể dục ngoại trừ Tô Đậu thì vẫn không có bóng dáng người thứ hai, lúc cô thở dài tiếc nuối, cuối cùng cánh cửa sân thể dục bị kéo ra, ánh mặt trời phản chiếu khiến Tô Đậu không nhìn rõ người tới, nhìn bóng dáng mơ hồ thì đoán ra là con gái, sau khi cửa kéo hết, cuối cùng Tô Đậu cũng nhìn rõ mặt mũi người tới, quả nhiên….. 

Học sinh có khuôn mặt baby ở trường trung học Thập Phiên không nhiều lắm, Tô Đậu vừa liếc mắt liền nhận ra người có gương mặt thiên sứ kia chính là An Tử Manh, cô bước lên trước vài bước, hỏi thẳng: “Sự kiện đánh hội đồng kia cô là chủ mưu phía sau?”

“Đúng!” Nụ cười hung dữ trên khuôn mặt baby vô cùng không hợp, nhưng bây giờ không phải chú ý đến những điều này, Tô Đậu lại hỏi vấn đề thứ hai: “Bạn học Đồng với cô không thù không oán, tại sao lại sai khiến chị Đỗ đánh cô ấy bị thương nặng như vậy?”

Khuôn mặt baby không giận, ngược lại cười nói: “Vì cô ta rất chướng mắt, hơn nữa, người tôi đối phó vốn không phải là cô ta, cô ta chỉ là dê con chịu tội thay mà thôi, tôi nghĩ cô sẽ đứng ra vì cô ta, không biết đi cứu viện binh, kết quả, cô lại liên lụy khiến cô ta thảm hại.”

Thì ra, sắp xếp tất cả những chuyện này vốn là nhằm vào Tô Đậu, Dạ Đồng Tử chỉ là người bị lợi dụng, đáng tiếc An Tử Manh hoàn toàn không biết Tô Đậu và Dạ Tử Đồng không quen thân, cho nên không đứng ra bảo vệ Dạ Tử Đồng gặp nguy hiểm như bảo vệ gà con. Ngày hôm sau Dạ Tử Đồng xuất viện đã từng đi tìm An Tử Manh, cũng biết nguyên nhân thực sự, sau đó cố gắng khuyên can Thi Cảng Bác đừng tiếp tục điều tra nữa. Mặc dù Thi Cảng Bác biểu hiện là đồng ý nhưng lén lút hành động, cô ta không còn cách nào khác, đành xâm nhập vào đội An Tử Manh. Sau khi Tô Đậu nghe sự thật, chán nản ngồi xuống dưới đất.

Cùng lúc đó cửa sân thể dục lại bị kéo ra, Thi Vân Hân, chú Đường, chú hai Thi xuất hiện ở cửa ra vào, Tô Đậu chạy như điên tới, hắng giọng nói: “Người nhốt chúng ta trong nhà hoang chính là… Dạ Tử Đồng!”

“Tôi biết rồi!”  lêduydon

“…..”

“Đi thôi!” Thi Cảng Bác kéo tay Tô Đậu đi ra ngoài, lúc này An Tử Manh chạy tới, nói: “Mọi người không tố cáo tôi?”

“Tố cáo có thể bù đắp được gì?” Thi Cảng Bác dừng chân, một giây sau lại tiếp tục bước về phía trước, nhìn hình bóng càng lúc càng xa, An Tử Manh hắng giọng: “Tất cả những chuyện này, đều là do huấn luyên viên Thạch!”

Thi Cảng Bác đã đi xa, thân thể cứng đờ, tay kéo Tô Đậu tăng thêm lực, Tô Đậu đau co rút khóe miệng, nhưng không giãy ra.

Chân tướng sự việc, chẳng ai muốn truy tìm nguyên nhân, giống như tan thành mây khói, Dạ Tử Đồng lại chuyển trường lần nữa, nhưng không ai biết cô ta chuyển tới đâu, Tô Đậu không kịp nói một lời xin lỗi với cô ta. Còn người đàn ông kia đi công tác quay về thành phố Đài Châu, mất tin tức của Dạ Tử Đồng, giống như trong cuộc sống chưa từng có cô bé này xuất hiện, bận rộn khai thác sự nghiệp địa ốc…..

Cuộc sống sân trường bình yên trôi qua không quá vài ngày, gặp phải kỳ thi giữa kỳ, Tô Đậu đau khổ buộc học bù lại, trong thời gian đó tận mắt chứng kiến huấn luyện viên Thạch lại quấy rối tình dục chú hai Thi một lần nữa, còn muốn ép buộc chú hai phải theo hắn ta, sao có loại người đáng ghét vậy chứ? Thi Vân Hân cũng thấy vậy, khóe mắt co giật, ước gì lột da được huấn luyện viên Thạch, đáng tiếc không cách nào thực hiện được.

An Tử Manh cố gắng muốn đền bù gì đó, ba lần bảy lượt lấy lòng Tô Đậu và Thi Vân Hân, còn bày diệu kế, tục ngữ có câu: Đừng để uổng phí, dùng một chút cũng không sao!

Huấn luyện viên Thạch thua thiệt mấy lần trong tay Tô Đậu và Thi Vân Hân, còn không biết là An Tử Manh bày kế cho các cô, tức giận không chỗ phát tiết hắn ta tìm tới An Tử Manh, cầm roi da, khuôn mặt dữ tợn chán ghét, hung hăng quất xuống thân thể trắng như tuyết của An Tử Manh. Tô Đậu và Thi Vân Hân phát hiện trên người An Tử Manh có dấu vết bị đánh lớn nhỏ, lúc nghỉ trưa cố ý đưa một ít thuốc mỡ tốt cho cô ta, khi học trưởng báo tin, hai người đi tới câu lạc bộ tennis, khi nhìn quanh xem xét thì không thể nhúc nhích được…. 

“Dừng… Dừng tay!” Hai người lấy lại tinh thần, đồng thời tìm lại giọng nói của mình, An Tử Manh bị trói dây thừng treo lơ lửng cố gắng mở mắt, cắn môi, yếu ớt mắng: “Ngu ngốc! Chạy mau.”

“Không!” Tô Đậu quả quyết phản đối, “Chúng ta là bạn bè, không phải sao? Tớ và Thi Vân Hân sẽ không thấy chết mà không cứu.” Nói xong Tô Đậu nháy mắt với Thi Vân Hân, huấn luyện viên Thạch biết Thi Vân Hân muốn rời đi tìm cứu viện, giống như có chuẩn bị mà tới, hắn ta huýt sáo một tiếng, lập tức câu lạc bộ tennis có thêm hai bạn học nam.

“Bắt lấy các cô ta!”

“Dạ, huấn luyện viên!” Hai bạn học nam đến gấn Tô Đậu và Thi Vân Hân, hai người tay trói gà không chặt, sức lực lại chênh lệch khá xa, hai ba động tác đã trở thành tù nhân, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, sau đó cùng bị treo ngược lên. Hai bạn học nam cười tà khát máu, Tô Đậu và Thi Vân Hân chán ghét nhổ một bãi nước miếng, vừa vặn nhổ trúng mặt hai bạn học nam kia, khiến bọn hắn càng ghê tởm.

Chú hai, mau tới cứu cháu và Vân Hâ…. Trong lòng Tô Đậu thầm hét!

“Xin lỗi, liên lụy… Các cậu….” An Tử Manh yếu ớt nói xin lỗi, nếu như không phải bị huấn luyện viên Thạch nắm được nhược điểm của mình, sao An Tử Manh có thể ngu ngốc làm con rối cho người ta lợi dụng, bây giờ còn liên lụy tới Tô Đậu và Thi Vân Hân.

“Đừng nói ngốc thế, chúng ta là bạn!” Thi Vân Hân vừa trốn tránh nanh vuốt ma quỷ, vừa nói: “Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, bạn bè không phải giả dối, dừng tay, chạm vào nữa tôi sẽ băm cậu!” Thi Vân Hân bị treo ngược mà còn có thể lên tiếng chửi bới, quả là một cô gái mạnh mẽ ngang ngược.

Tô Đậu cũng không chịu nổi, nhưng trốn thế nào cũng không trốn khỏi bàn tay ma quỷ của tên học sinh nam duỗi tới, mấy lần bị sàm sỡ, hành động chán ghét đó làm cô lại nhổ một bãi nước miếng, lúc này tên học sinh nam kia đã có đề phòng, không bị trúng chiêu. Huấn luyện Thạch rời khỏi câu lạc bộ tennis vừa trở lại, trên tay có thêm một chiếc bình nhỏ, cười như sói cầm đi tới trước mặt Tô Đậu, giơ bình lên, nói: “Khiến tôi thua mấy lần, lúc này cho cô nếm thử tư vị mất hồn tiêu cốt, ha ha!”

“Không!” Tô Đậu sợ hãi rống to, đáng tiếc ở đây không ai cứu được bọn cô, An Tử Manh bị đánh máu thịt lẫn lộn bản thân đã khó giữ nổi, mấy lần ngất đi, nếu không phải có ý chí chèo chống, cô đã sớm hấp hối dưới sự tàn sát hành hạ của huấn luyện viên Thạch rồi. Mặc dù miệng Thi Vân Hân có mạnh mẽ chửi bới cỡ nào cũng không thể ngăn cản việc làm tàn ác của huấn luyện viên Thạch sắp xảy ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta đổ một ít bột trong bình ra, sau đó ném lên người Tô Đậu, tiếp theo chính là mình, cuối cùng là đến An Tử Manh sắp không chống đỡ nổi.

“Thầy, cái đồ quỷ đáng ghét, chết không được tử tế!” Thi Vân Hân chửi bới, miệng Tô Đậu ư a phát ra tiếng rên nhẹ, mặt trái xoan dần nhiễm một tầng màu đỏ, đó là dấu hiệu của ham muốn tình dục! Thi Vân Hân oán hận trừng mắt liếc nhìn huấn luyện viên thạch, cùng hai tên bạn học nam duỗi tay ma quỷ đùa bỡn thân thể Tô Đậu, vẻ mặt biểu lộ thèm thuồng khiến Thi Vân Hân hận không thể cầm dao lóc thịt bọn hắn, nhưng đành chịu, tay bị trói, không thể làm được gì cả.

Chú hai, chú Đường… Mau tới cứu bọn cháu!

Thi Vân Hân đau đớn thầm kêu trong lòng, cơ thể bị ném bột vào cũng có phản ứng, thân thể khô nóng, khó nhịn khiến cô rên rỉ, hạ thể giống như có gì đó đang cắn, khiến cô kẹp chặt hai chân, huấn luyện viên Thạch thấy Thi Vân Hân không còn mắng chửi được nữa, hài lòng đưa tay qua sờ một cái, trên bàn tay ướt át khiến huấn luyện viên Thạch đột nhiên cười to, “Ha ha, đã ướt rồi, chờ huấn luyện viên hưởng thụ xong mùi vị của bạn học Tô, rồi đến em, ưm, thơm quá…” Lời nói lẳng lơ kích thích thần kinh cảm quan của Thi Vân Hân, nhưng những phản ứng này hoàn toàn do trúng bột phấn.

Đồng phục trên người Tô Đậu, cúc áo đã bị mở hết, lộ ra áo ngực màu đen bên trong, mặc dù váy đồng phục dưới người còn chưa bị cởi, nhưng quần lót của cô đã bị lỗ mãng giật xuống ném bên cạnh, huấn luyện viên Thạch dâm ô sờ soạng, dâm thủy quá nhiều khiến hắn ta hài lòng cười tà vồ như hổ đói, thô lỗ tách hai chân Tô Đậu ra, sau đó dùng tư thế như rồng chầu cửa đâm vào bên trong…

Ầm!

Tiếng kéo cửa vang dội, ngăn cản động tác ác độc của huấn luyện viên Thạch, Tô Đậu kinh hãi tránh được kiếp nạn nanh vuốt ma quỷ, toàn thân Thi Cảng Bác lạnh lẽo xuất hiện trong câu lạc bộ tennis, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta không nhìn rõ nét mặt của anh. Huấn luyện viên Thạch nhìn thấy Thi Cảng Bác, sắc mặt hơi cương cứng, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Thật to gan, dám đụng vào cô bé của tôi, muốn chết à!”

Thi Cảng Bác nói xong đưa chân đá huấn luyện viên Thạch bay ra ngoài, ầm một tiếng, tiếng động ầm ĩ quanh quẩn trong câu lạc bộ tennis to đùng. Thi Cảng Bác cởi trói cho ba người, toàn thân Tô Đậu khô nóng dựa trên người chú hai Thi, không tự chủ liếm mút. Thi Vân Hân và An Tử Manh bị bột phấn hành hạ ngã trên mặt đất. Thi Cảng Bác đau đầu gọi tới một dãy số, Đường Dật Sâm vội vã chạy xe tới. Còn An Tử Manh, Thi Cảng Bác giao cho giáo viên y tế chạy tới ngay sau anh, mặc dù thân thể huấn luyện viên Thạch cường tráng, nhưng không phải đối thủ của Thi Cảng Bác, đứng lên lại bị đánh bay ra ngoài, mãi đến khi không còn sức đứng dậy, khoảng 15 phút sau, hội đồng quản trị dẫn cảnh sát vào câu lạc bộ tennis, mang huấn luyện viên Thạch và hai tên học sinh nam kia đi.

Hiện trường dâm loạn khiến mấy người có mặt lau mồ hôi lạnh, Thi Cảng Bác hạ giọng ra lệnh hội đồng quản trị xử lý tốt chuyện này, rồi mới mang Tô Đậu rời khỏi câu lạc bộ tennis. Bây giờ Tô Đậu đã không thể chống đỡ nổi về đến nhà, rời khỏi trường học, Thi Cảng Bác thuê một phòng khách sạn gần đó, thả cô xuống giường, dùng khăn lạnh hạ bớt nhiệt, nhưng hiệu quả không được bao lâu, bột phấn trên người Tô Đậu không phải là bột phấn bình thường, mà là bột phấn làm người ta động dục.

“Nóng quá… Nóng quá….”

Tô Đậu mơ mơ màng màng nỉ non, thân thể không tự cọ xát trên giường, cố gắng giải nhiệt, đáng tiếc càng cọ càng khô nóng, giống như đang bị cây đuốc đốt cháy. Nhìn người yêu đau khổ không chịu nổi, Thi Cảng Bác không nhịn được, cởi sạch quần áo của mình đè lên cơ thể nóng rực, hôn, phủ lên, rời đi, lại phủ lên rồi rời đi, thân thể khô nóng như tìm được chỗ suối ngọt, càng dựa vào gần, càng quấn chặt, mãi đến khi hạ thể bị xé rách đau đớn, lý trí bị mất mới khôi phục được một ít, nhưng nhanh chóng bị khoái cảm mất hồn làm tan rã.

Buổi chiều đó, hai người dây dưa không tách rời, bột phấn rút đi, Tô Đậu khôi phục thần trí, thân thể vẫn bị chú hai Thi đè dưới người, rên rỉ la hét, xin tha thứ không dứt. Chú hai Thi mồ hôi đầm đìa, nhưng không dừng tốc độ rong ruổi, ngược lại một lần lại một lần đâm vào rút ra, kích thích Tô Đậu lại rên rỉ dâm đãng, anh như motor chạy mãi không ngừng, lúc chậm lúc nhanh đâm vào rút ra, bầu không khí dâm đãng bay quanh căn phòng, kích thích hai người triền miên.

“Chú hai, đừng… Đau!”

Bị yêu cả buổi chiều, hạ thể Tô Đậu không đau vậy thì thật sự là quái lại, rồi, nhưng van xin chú hai Thi tha cho thế nào cũng đều không có phản ứng, vẫn mải miết rong ruổi trong cô bé của cô, trong một hồi rên rỉ kích thích dâm đãng, đạt tới cao triều lần thứ n….

Chú hai Thi không rút ra luôn, hôn môi Tô Đậu một cái rồi mới ôm toàn thân nhũn như con chi chi vào phòng tắm, đặt cô trong bồn tắm ngâm nước!

“Cô bé!”

“Dạ?” Tô Đậu gối đầu lên lồng ngực chú hai Thi, yếu ớt đáp lại, hạ thể được xoa dịu, Tô Đậu không tự chủ thở phào một tiếng, dễ chịu quá!

“Sau khi tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé!”

Hết chương 48

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play