Cách một buổi tối Tô Đậu trở về trường học, gương mặt vẫn phụng phịu như cũ, Thi Cảng Bác thấy không khỏi bật cười, bàn tay dịu dàng chạm vào mái tóc mềm mại ngang vai, hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước lên trán Tô Đậu, nói: “Đừng nóng giận, tan lớp tôi dẫn em tới Đạm Thủy ăn hải sản.”

“Không muốn!” Mặc dù hải sản ăn rất ngon nhưng không phải món Tô Đậu thích ăn!

“Quán ven đường, thế nào?” Thi Cảng Bác vẫn dụ dỗ như cũ, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nở nụ cười cưng chiều.

“…..” Không muốn!” Tô Đậu tiếp tục từ chối, còn lắc đầu phồng má.

“Vậy…. Đi tới nhà hàng ăn kem?”

“Không…” Lúc chữ muốn sắp tuôn ra khóe miệng, Tô Đậu ép dừng lại, lớn tiếng nói: “Được!” Cô gái nhỏ từ trước tới giờ không chịu nổi kem dụ dỗ, thi Cảng Bác dùng tay ấn trán Tô Đậu.

********

Tiếng ồn ào huyên náo nổ tung bên tai, Tô Đậu kéo thần trí bay xa về, men theo tiếng động nhìn qua, mấy bạn trai đứng ở cửa vung tay múa chân, bên cạnh có một thùng nước, suy nghĩ cách treo lên, khi giáo viên vừa đẩy cửa bước vào thì dội lên người giáo viên. Ý kiến quê mùa này rất ôi thiu, nhưng hay được dùng để đối phó với giáo viên mới nhậm chức.

Tô Đậu dời lực chú ý từ trên người nam sinh, ánh mắt rơi trên bàn trước bên cạnh mình, mấy phút trước Thi Vân Hân bị mấy bạn học nữ kéo tới lớp chọn đến bây giờ còn chưa trở về lớp, lúc Tô Đậu lo lắng muốn tìm thì mấy người bạn học trở lại, phía sau còn có một giáo viên.

“Các bạn học….”

Giáo viên đưa tay đẩy cửa, trong nháy mắt bị thùng nước đổ xuống, toàn bộ nước trong thùng hất lên người giáo viên đó, toàn thân không sót chút nào, cả người ướt như chuột lột.

“Cô!”

Xong rồi! Tất cả bạn học trong lòng cùng kêu, lặng lẽ chờ trừng phạt, “Cô Tiền, khăn lông!”

“Cảm ơn, cảm ơn” Mặt cô Tiền đỏ au, nhận lấy khăn bông rồi chạy nhanh như làn khói. Thi Vân Hân tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn phía sau, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, kéo Tô Đậu nói: “Đậu Đậu, giáo viên mới là chú hai.”

“Hả?”

Quả nhiên Tô Đậu ngẩn ngơ, chỉ ngây ngốc nhìn người đàn ông đi vào phòng học, sau đó nhìn anh viết lên bảng ba chữ “Thi Cảng Bác!”

“Khụ!” Thi Cảng Bác hắng giọng, sau đó nói lời đầu tiên: “Nghi thức chào đón hôm nay vô cùng…. Đặc biệt, tôi họ Thi, bắt đầu từ hôm nay là giáo viên dạy toán các em, vậy trước hết để làm quen với lớp một chút, mọi người tự giới thiệu mình trước đi.”

“Vân Hân, có phải tớ đang nằm mơ không?” Tô Đậu lấy lại tinh thần, kéo tay Thi Vân Hân đưa lên mặt mình nhéo một cái: “A, đau, thì ra là thật, không phải là mơ.” Tô Đậu vuốt ve gò má bị đau, Thi Vân Hân dùng sức nhéo một cái, lập tức xuất hiện dấu vết đỏ au.

“Bạn học, bạn nói trước đi!” Mắt chim ưng chợt lóe, Thi Cảng Bác chậm rãi đi tới, nói.

“A?” Tô Đậu lại hơi mờ mịt, cuống quít đứng lên, cà lăm nói: “Em, em là Tô Đậu, năm nay mười tám tuổi, thích ăn kem, tốt nhất là ngày 3 ly lớn, còn có bánh ngọt, bánh cake….” Nhắc đến ăn Tô Đậu lại hăng hái, nói một tràng món mình thích ăn nhất, cả lớp bị cô thích ngọt dọa sửng sốt. Thi Cảng Bác tựa bên bàn nghe lại càng im lặng hơn, cô bé này quả thực ăn đồ ngọt thay cơm, ngây ngẩn mắt nhìn thẳng thân hình hơn tròn trịa, nhìn cặp môi mềm khẽ đóng mở, hạ thân lập tức nổi phản ứng, mắt Thi Cảng Bác u ám, cuống quít cắt ngang câu.

“Bạn học Tô, nói qua giấc mơ của em đi.”

Lập tức mấy chục ánh mắt đồng loạt ném lên người Tô Đậu, chờ cô nàng ham ăn trả lời.

“Ước mơ ư?”

“Hả?”

Bạn học cả lớp giống như tâm ý tương thông cùng phát ra tiếng, Tô Đậu cười ngây ngô, sau đó nói với Thi Cảng Bác: “Ước mơ của em là…. Ăn hết kem trong thiên hạ!”

Hết chương 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play