Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Thi Cảng Bác chen từng qua từng người khách một, mang theo Tô Đậu và Thi Vân Hân xuyên qua đám người, đi tới trước mặt hai người đàn ông cách đó không xa, đứng giới thiệu nói: “Tô Đậu, Đường Dật Sâm.”

“Xin chào anh Đường!” Tô Đậu nở nụ cười ngọt ngào, chào hỏi Đường Dật Sâm.

Tô Đậu và Thi Vân Hân điển hình cho kiểu mẫu khác nhau, Tô Đậu là cô gái có nét đặc trưng đáng yêu khiến người ta vừa nhìn thì có cảm giác trong sáng thuần khiết xinh đẹp, mặc dù vóc dáng hơi đẫy đà một chút nhưng lại tương xứng với thân hình của cô; còn Thi Vân Hân thuộc về kiểu cao xinh đẹp, vì xuất thân từ hào môn thế gia, nên có hơi thở của thiên kim tiểu thư. Còn vóc dáng hơi cao, hơi mập, có thể thể chất hơi đặc thù nên dù uống nước cũng có thể béo phì, mấy đồ ngọt linh tinh gì đó Thi Vân Hân cực ít đụng tới.

“Chào cô!” Đường Dật Sâm thu hồi ánh mắt, cũng chào lại, quay đầu hỏi Thi Cảng Bác: “Ở lại mấy ngày?”

“Ba tới năm ngày, sao vậy, cậu cũng về?” Đường Dật Sâm cũng ở Newyork quanh năm, nếu không phải đại thọ 80 tuổi của ông Thi, thì anh ta cũng chẳng bỏ lại tất cả công việc để về Đài Loan một chuyến! Một năm gặp nhau không hơn một lần, Thi Vân Hân vốn không gặp Đường Dật Sâm, người bằng tuổi chú mấy lần, chớ đừng nói gì tới có cảm tình với anh ta.

“Ừ, đang bận thiết kế một bộ áo cưới, nếu gặp may thì thiết kế cả lễ phục thảm đỏ.” Đường Dật Sâm là một nhà thiết kế nổi tiếng ở Newyork, rất nhiều quan chức quyền quý, nghệ sĩ nổi tiếng tìm anh ta thiết kế trang phục, còn anh ta ai đến cũng không từ chối, chỉ cần có giá!

Hôm nay lễ phục Thi Vân Hân mặc trên người là một sản phẩm của Đường Dật Sâm thiết kế, giá cả không hề rẻ, nếu không phải có chút quan hệ sâu xa với nhà họ Thi thì Đường Dật Sâm sẽ không phục vụ miễn phí.

“Minh tinh nào, quý nhân nào cần cậu phải ra giá cao?” Tô Thần Tôn nhạo báng hỏi, đối với người anh em như quỷ hút máu người không nhả xương này, Tô Thần Tôn cũng có mấy phần khen ngợi, hơn nữa thiên phú thiết kế khiến người ta ngạc nhiên, hâm mộ ghen tỵ và cả hận!

“Đoạn Mạc Nhiên, Hoa Nhan.” Đường Dật Sâm nhàn nhạt nói ra hai cái tên.

“Bọn họ ở Newyork?” Thi Cảng Bác hỏi, nở nụ cười yếu ớt, hai người họ quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng ở chung một chỗ, cái này gọi là vận mệnh sắp đặt duyên phận. “Năm ngoái không phải Hoa Nhan đã rút lui khỏi làng giải trí rồi sao? Sao giờ lại tái xuất?”

Ba người đàn ông nói chuyện phiếm, Tô Đậu và Thi Vân Hân nghe mà không hiểu, người trong miệng mấy người đàn ông nói bọn cô không biết là ai, nghe không cảm thấy hứng thú, hai cặp mắt linh động nhìn một vòng. Tô Đậu thừa dịp Thi Cảng Bác không để ý lập tức đẩy bàn tay bên kia eo ra, sau đó đi tới chỗ khác với Thi Vân Hân.

Thi Cảng Bác cưng chiều cười một tiếng, không đuổi theo cái người mà muốn tránh khỏi anh, ở lại cùng Tô Thần Tôn, Đường Dật Sâm. Tô Đậu rời khỏi phạm vi quản lý của Thi cảng Bác, sau khi tìm thức ăn lấp đầy bụng, cuối cùng người có buổi mừng đại thọ của nhà họ Thi cũng ra sân, lên sân khấu, có con cả con dâu và vợ cùng lên sân khấu, sau đó phát biểu

“Hoan nghênh mọi người đến dự buổi mừng thọ của tôi, đón tiếp không được chu đáo, mọi người ăn nhiều một chút.” Nói xong ông cụ Thi đi xuống sân khấu, xuyên qua đám người, mời rượu từng người một.

Hội trường buổi yến tiệc mừng thọ tiếng ồn ào huyên náo không ngừng, chị em Tô Đậu và Thi Vân Hân cầm ly Champagne, chúc mừng ông cụ Thi: “Chúc ông nội Thi sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, đây là quà con chọn cho ông nội, hi vọng ông sẽ thích.” Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Đậu nói ra lúc nào cũng có thể khiến ông Thi thích thú, là thích từ tận đáy lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play