Hai người đi tới bệnh viện, bác sĩ Từ cùng tổ khoa ngoại vừa nhìn thấy Trần Hãn liền cười, “Sao thế này?”

Trần Hãn cũng lười nói, tức giận liếc nhìn Uông Cẩm Viêm, “Dũng sĩ hăng hái làm việc nghĩa, anh khám vết thương của y đi.”

Bác sĩ Từ thấy vết thương rất sâu nên cần phải khâu lại, liếc nhìn sắc mặt không được tốt lắm của Uông Cẩm Viêm, “Không có chuyện gì nghiêm trọng, chuẩn bị thuốc tê khâu hai mũi là xong.”

Vừa nghe phải tiêm thuốc tê để khâu, sắc mặt Uông Cẩm Viêm đã tái mét, quay đầu lại nhìn Trần Hãn cứng họng không nói ra lời.

Y tá trẻ bưng khay tiến vào, lau cồn xung quanh vết thương của y, Uông Cẩm Viêm đã sớm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nghiến răng không nói tiếng nào.

Bên này bác sĩ vừa đưa kim lên thì thân thể của Uông Cẩm Viêm đột nhiên co rút dữ dội run bần bật, lúc này Trần Hãn mới phát hiện là y kháng thuốc tê, tức giận thật muốn bóp chết y, “Có bản lĩnh không nói thì có bản lĩnh chịu!”

Uông Cẩm Viêm nghiến răng ngồi thẳng, cau chặt mày cắn răng không kêu một tiếng. Có thể cảm nhận được cảm giác mỗi một kim đâm vào da thịt, đau thấu xương, quả thật giống như bị tùng xẻo.

Trần Hãn giận thì giận, nhìn y đau đến như vậy thì trong lòng cũng khó chịu, giơ tay lên che mắt y lại, ghé vào tai hắn nhỏ giọng thì thầm, “Sắp xong rồi!”

Uông Cẩm Viêm nắm chặt lấy y phục hắn tựa vào hắn, có hắn bên người thì đau đớn trên cơ thể cơ hồ cũng bớt hơn nhiều. Ngoại trừ cắn răng chịu đựng cũng không còn cách nào khác.

Khâu xong băng bó kỹ càng Trần Hãn lái xe mang Uông Cẩm Viêm về nhà, cánh tay bị băng bó như bánh tét, Uông Cẩm Viêm ôm cánh tay nhắm mắt lại, thừa dịp đèn đỏ Trần Hãn kiểm tra trán y, không có dấu hiệu phát sốt, hơi yên tâm hơn nhiều. “Đừng ngủ, sắp đến nhà rồi.”

“Ừ!” Uông Cẩm Viêm lười biếng mở mắt lên, đơn giản lên tiếng chứng tỏ mình còn tỉnh táo.

Giằng co gần nửa ngày hai người vẫn chưa ăn cơm, dàn xếp xong xuôi cho Uông Cẩm Viêm, Trần Hãn tự thân vận động đi vào nhà bếp.

Uông Cẩm Viêm ngồi ở ghế salon xem tivi ra vẻ đại gia, thấy Trần Hãn vì mình mà bận rộn ở phòng bếp thì tâm tình buồn bực trước đó cũng được quét sạch.

May là vết thương ở tay trái, không trở ngại ăn cơm hay làm những chuyện khác, cơ bản cũng không cần Trần Hãn lo lắng cái gì.

Ăn xong cơm do Trần Hãn nấu, trong lòng Uông Cẩm Viêm cảm thấy vui vẻ không giải thích được, “Không phải anh đến chết cũng không xuống bếp sao?”

Cơn tức giận của Trần Hãn cũng đã tiêu tan gần hết, gắp cho y miếng thịt bò bỏ vào trong bát y, “Cuối cùng anh cũng được hầu hạ anh hùng đó mà. Hi sinh bản thân vì tập thể, thế giới vẫn chờ ngài đến cứu đấy.”

“Em nói chứ anh nói xong chưa vậy?” Uông Cẩm Viêm bất đắc dĩ nhíu mày.

“Em có ăn hay không?” Trần Hãn cũng nhíu mày.

“…” Uông Cẩm Viêm lập tức hoảng sợ mà không lên tiếng nữa, cắm đầu ăn cơm.

Không tắm hai ba ngày còn có thể nhịn được, đến ngày thứ tư thì cả người Uông Cẩm Viêm đều khó chịu, chân nhảy như bọ chét kêu lên, “Trần Hãn, em muốn tắm!”

“Không được!” Trần Hãn vẫn bình tĩnh xem tivi.

“Em muốn tắm!” Uông Cẩm Viêm trực tiếp đứng chắn trước mặt hắn ngăn trở tầm mắt của hắn để không cho hắn phớt lờ mình.

“Em có thấy phiền không vậy!” Trần Hãn không có cả tâm tình để giải thích cho y.

“Em muốn tắm!” Uông Cẩm Viêm vẫn kiên trì như cũ.

“Không được!”

“Em muốn tắm!”

“Tắm!”

“Em muốn tắm!”

“Anh nói tắm! Em thắng!” Trần Hãn rống lên ném cái điều khiển tivi rồi đứng dậy, nhìn vẻ mặt tức cười của Uông Cẩm Viêm liền dở khóc dở cười.

Đã làm tốt biện pháp bảo hộ vết thương trên cánh tay y bằng cách dán băng dính không thấm nước lên đó nên Uông Cẩm Viêm chỉ cần giơ cánh tay lên và đứng ngay ngắn là được, toàn bộ quá trình đã có Trần Hãn phục vụ, phục vụ con rồng nhỏ từ gội đầu đến tắm rửa.

Uông Cẩm Viêm thừa dịp lúc hắn chà xà phòng cho mình liền hôn một cái trên mặt hắn, Trần Hãn thoáng liếc mắt rồi quệt một cái lên mặt y, “Thoải mái?”

Uông Cẩm Viêm gật đầu, lộ ra hai cái răng khểnh cười cười trêu chọc, “Có người hầu hạ còn không thoải mái à!”

Trần Hãn bực bội cười lên, giơ tay lên vỗ y một cái, “Giỏi nhể! Đứng ngay ngắn đừng lộn xộn!”

Lần này y bị thương, tắm rửa hay mặc áo quần đều do Trần Hãn hầu hạ, Uông Cẩm Viêm cảm giác mình bị thương như thế cũng rất đáng giá.

Sáng sớm Trần Hãn trở người không mò thấy người, mở mắt ra thấy Uông Cẩm Viêm đang đứng ở trước gương lớn cố gắng cài nút áo bằng một tay, Trần Hãn cũng không biết nói y thế nào mới tốt, nhắc tới đi làm giống như tiêm máu gà vậy, không biết còn tưởng rằng một tháng có thể nhận được rất nhiều tiền.

“Cảnh sát như cậu thật là không hiểu nổi, phỏng chừng không phát lương cho cậu thì cậu vẫn có thể làm việc thuận buồm xuôi gió!”

Uông Cẩm Viêm ở trong gương thoáng nhìn hắn rồi nói, “Anh thấy thú vị lắm à, nói em là đủ rồi, sao còn đả kích cả ngành nghề của em vậy!”

Trần Hãn đứng dậy thở dài, “Vâng, anh sai rồi thưa anh hùng!”

Ăn xong điểm tâm Trần Hãn đưa y đi làm, ở trên xe Trần Hãn lo lắng đủ thứ, thấy vẻ mặt như không có sao của Uông Cẩm Viêm khiến Trần Hãn vừa tức vừa bó tay. “Bản thân bị thương thì kiềm chế một chút, đừng thật coi mình là loài mèo có thân thể kim cương bất hoại gặp chuyện gì liền xông thẳng lên.”

Uông Cẩm Viêm giơ tay lên rồi gập ngón cái lại ra dấu với hắn, “Trần lão gia, bốn lần rồi. Em đi làm chứ không phải đi đánh giặc, trong lòng em tự biết rõ khả năng của mình.”

Biết rõ? Biết rõ cái rắm, đã sớm biết rõ thì không đến nông nổi như vậy! Trần Hãn mím môi không nhận xét một từ về giải thích của y.

Thấy cánh tay bị thương của y, mặt Uất Trì tối sầm lại, “Hai người lại đánh nhau?”

Uông Cẩm Viêm không nói gì chỉ nhớ tới một câu mà Trần Hãn luôn nói với y, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, đây là hậu quả của việc xen vào chuyện của người khác.”

Uất Trì khẽ cười, so với bất cứ ai khác hắn hiểu rất rõ Uông Cẩm Viêm có tính cách gì, cũng không thể nói loại tính cách này của y không tốt, nhưng chắc chắn khiến người ta lo lắng, hắn có thể lý giải được tâm tình của Trần Hãn, chính là khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Chạy ở bên ngoài một ngày, Uông Cẩm Viêm tan việc về nhà vốn đang xoắn xuýt nghĩ tối nay mình nên ăn mì gói hương vị nào, vừa mở cửa đã thấy người đáng lẽ đã đi xã giao lại đang ở nhà nấu cơm, trong lòng nhảy cẫng lên từng chút một vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Đi tới phòng bếp thấy Trần Hãn đang làm cà chua xào trứng mà y thích ăn, Uông Cẩm Viêm ôm một cái khiến Trần Hãn sợ hết hồn, “Vết thương không còn đau nữa?”

Uông Cẩm Viêm một tay ôm hắn, đầu gác trên bả vai hắn nhìn hắn bận rộn, “Không phải anh nói đi xã giao sao?”

Trần Hãn dùng đầu đụng y một cái, “Từ chối rồi!”

Uông Cẩm Viêm cười cười thấu hiểu như con mèo trộm cá, ghé vào tai hắn khẽ thì thầm, “Em cảm thấy dáng vẻ đang xào rau của anh ở trong bếp là soái nhất!”

Trần Hãn đẩy y ra rồi đổ thức ăn vào một cái dĩa, “Cho anh thêm cái mũ chóp cao(1) thì anh cũng không biến thành đầu bếp được!”

Uông Cẩm Viêm đưa tay ra muốn nhận lấy nhưng Trần Hãn không đưa cho y, “Được rồi, anh cũng không dám dùng em đâu, em mà kích động làm rơi xuống đất, vậy thì khỏi ăn luôn!”

Uông Cẩm Viêm nhìn tay phải còn chưa cắt chỉ của mình sờ mũi một cái đi theo sau lưng.

Yên ổn ăn cơm tối xong xuôi, Trần Hãn rửa chén ở nhà bếp, Uông Cẩm Viêm mở băng gạc ra nhìn vết thương đã kín miệng vò đầu bứt tai, vết thương từ từ lên da non, vùng da quanh vết thương trở nên ngứa ngáy nhưng lại không thể gãi được thật là quá sức giày vò.

Trần Hãn dọn dẹp xong liền thấy y muốn gãi vết thương của mình, Trần Hãn sợ hãi lập tức đi tới ngăn y lại, “Đừng đụng!”

Uông Cẩm Viêm có thể chịu đau được nhưng không chịu được ngứa ngáy, cảm thấy khó chịu, “Nhưng mà rất ngứa!”

Trần Hãn nhìn vết thương của y một chút, đem hòm thuốc ra thay thuốc cho y xuong xuôi, “Ngứa là đúng rồi! Nếu thật chịu không nổi thì nghĩ đến chuyện khác đi, nhẫn nại một tí sẽ qua ngay.”

Uông Cẩm Viêm liếc nhìn Trần Hãn, tiến lại gần hôn một cái nơi khoé miệng hắn.

Trần Hãn đang buộc băng vải lại bỗng nhiên thấy y tới gần liền theo bản năng lùi lại về phía sau, “Đùa giỡn lưu manh cái gì!”

“Anh nói em phải nghĩ đến chuyện khác sao còn không ngoan ngoan phối hợp với bổn đại gia!” Uông Cẩm Viêm cười cười vẻ mặt rất muốn ăn đòn.

Trần Hãn tức cười, ngón tay nhanh chóng làm xong, tránh cánh tay của y ôm hôn Uông Cẩm Viêm.

Được Trần Hãn phục vụ ăn uống ngon lành, vết thương của Uông Cẩm Viêm cũng lành lại, người cũng mập lên một vòng, quần áo vốn mặc vừa nay phải hóp bụng lại mới cài nút quần được. Y cảm thấy khó hiểu vì sao Trần Hãn không thấy mập lên vậy.

Uông Cẩm Viêm đã lành lại thì vui mừng hớn hở như tiêm máu gá tiếp tục vùi đầu vào công việc, điều này khiến Trần Hãn rất buồn bực. Đương nhiên nguyên nhân khiến hắn buồn bực không phải chỉ bởi vì y làm việc rất bận bịu.

Hắn làm bác sĩ ngoại khoa cũng quen việc nửa đêm bị di động đánh thức, bây giờ càng là thói quen không quen nổi nữa, tính chất công việc của Uông Cẩm Viêm càng là như vậy.

Nhìn Uông Cẩm Viêm với gương mặt phớt đỏ cùng mái tóc ngắn đầy sức sống vừa tắm xong đang nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng vệ sinh, muốn không động lòng dạ gì cũng khó.

Trần Hãn ngồi trên ghế salon ngoắc ngoắc ngón tay, Uông Cẩm Viêm bĩu môi, “Anh giỡn chó đấy à!” Nói thì nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.

“Anh giỡn em mà!” Trần Hãn nhìn y tiến lại gần rồi kéo y qua ôm lấy.

Mặt Uông Cẩm Viêm đen lại, giơ tay lên ôm lấy hắn, hai người không cần nói thêm gì, ôm hôn lẫn nhau.

Đã cách một thời gian dài nên hai người đều có chút kích động, phần trống trên ghế salon rộng như vậy nhưng không chú ý liền ngã từ trên ghế salon xuống, Uông Cẩm Viêm vì bảo vệ đầu hắn mà cánh tay bị đập xuống, hút không khí ‘Ss ss’.

“Không sao chứ?” Trần Hãn lập tức ngồi dậy kéo y dậy.

Uông Cẩm Viêm nhe răng cười, nghĩ đến lúc trước Trần Hãn nói một câu với y, “Anh cảm thấy sau khi ở cùng một chỗ với em thì không có một ngày yên tĩnh.” Không cho Trần Hãn có cơ hội phản bác liền ôm chầm hắn tiếp tục hôn.

Quần áo của hai người đã cởi được phân nửa đang vuốt ve lẫn nhau, giữa lúc thiên lôi câu động địa hoả* không thể vãn hồi được thì không biết di động của người nào vang lên trong phòng ngủ.

(*Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là “thiên lôi”, một bên là “lửa đất”, vậy thì nếu ở gần nhau thì chắc chắn vô cùng kịch tính =))))))

Hai người thoáng nhìn vẻ mặt không tốt lẫn nhau cùng la một câu, “Đệch!”

Uông Cẩm Viêm bò dậy khỏi sàn nhà chạy đến phòng ngủ nhìn thử, là di động của mình, vừa nhìn liền thấy hiển thị trên màn hình là tên của đội trưởng liền biết chắc là đã xảy ra chuyện.

Trần Hãn gãi gãi tóc đốt điếu thuốc ngồi trên ghế salon nghe Uông Cẩm Viêm dạ dạ đôi câu rồi bắt đầu thay quần áo, ngoại trừ thở dài hắn thật sự không biết nên nói gì mới có thể bày tỏ tâm tình buồn bực của mình.

Uông Cẩm Viêm thay áo quần xong đi ra khỏi phòng ngủ tiện tay đoạt lấy điếu thuốc của hắn, “Anh đi ngủ sớm một chút đi, em không biết khi nào mới quay lại!”

“Em cũng cẩn thận một chút!” Trần Hãn thu tay về gật đầu, hiện tại ngoại trừ ngoan ngoãn đi ngủ thì hắn còn có lựa chọn nào khác đâu! Nhìn y ngậm lấy điếu thuốc vừa mới cướp được vội vội vàng vàng ra cửa.

Y vừa đi Trần Hãn lại thở dài lần nữa: Không thể qua ngày như thế nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play