Uông Cẩm Viêm bận án tử ở ngoài mấy ngày không về nhà, Trần Hãn đi công tác cũng không ở nhà, không ở mấy ngày vừa mở cửa ra liền không biết có một mùi thúi mốc meo gì đó. Tìm nửa ngày mới phát hiện là quả cà và chuối tiêu hắn mua trước khi đi không để trong tủ lạnh, trong phòng oi bức cũng nát rữa, dẫn tới một đống côn trùng nhỏ. Cởi áo khoác ra vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp nhà, thật nghi ngờ nếu y không ở nhà thì Trần Hãn sẽ tiếp tục sống thế nào.
Thay ra giường và vỏ chăn liền nghe được tiếng mở cửa, vừa quay đầu đầu lại thật sự là Trần Hãn đã trở về, lúc nhìn thấy hơi kinh ngạc, “Không phải nói ngày mai mới quay lại sao?”
Trần Hãn đặt vali da ở cửa, mệt mỏi nhìn y một cái, “Em không thể lãng mạn một tí mà nghĩ rằng anh nhớ em sao!”
Uông Cẩm Viêm ôm khăn trải giường ném vào máy giặt nhăn mũi, “Không lãng mạn với anh nổi, nhà biến thành ổ heo mà anh vẫn tỉnh bơ.”
Trần Hãn ngồi trên ghế salon cười, trước kia mỗi tuần hắn đều kêu một thím quét dọn đến, khi cùng ở chung một chỗ với Uông Cẩm Viêm thì cũng bớt kêu thím quét dọn, chỉ còn kém chút nữa thì áo đến thò tay cơm đến há miệng.
“Ăn cơm chưa?” Uông Cẩm Viêm đi ra từ phòng vệ sinh hỏi hắn.
“Ăn một chút trên máy bay!” Trần Hãn không quá đói, chỉ lười động đậy.
Uông Cẩm Viêm hỏi cũng vô ích liền đi thẳng tới nhà bếp làm một tô mì cho hắn, “Sẵn còn nóng thì ăn đi!”
Trần Hãn bưng mì lên bất giác cũng ăn hết một tô, Uông Cẩm Viêm tắm xong, tự động tự giác vào bếp rửa chén.
Lúc Uông Cẩm Viêm đi ra thì Trần Hãn đang xem tivi, y mới nhớ ra trong tủ lạnh đã trống không. “Ngày mai nhớ đi siêu thị, sắp hết đồ ăn rồi.”
Trần Hãn đứng dậy đi tới ôm lấy y, “Ngày mai em có đi làm không?”
Uông Cẩm Viêm lắc lắc đầu, “Anh làm gì thế?”
Trần Hãn nhe răng cười cười, gặm một miếng trên làn da ẩm ướt của y, “Nói miết thế em không phiền à?”
Uông Cẩm Viêm cười khẽ, ném khăn lông trong tay xuống ghế, ôm lấy đầu Trần Hãn hôn tới.
Hai người hôn nhau dính thành một cục, đã lâu không có làm liền có chút kích động, Trần Hãn vừa cởi áo quần y vừa hôn loạn lên tai và cổ.
Uông Cẩm Viêm ôm lấy, hai người bọn họ lảo đảo nghiêng ngả đi từ phòng khách đến phòng ngủ, áo quần xốc xếch ném dọc đường. Trần Hãn không chú ý suýt vấp phải chân lẫn nhau vừa ôm vừa ngã xuống giường, dáng vẻ có chút hỗn loạn.
Hai người liếc nhau, Trần Hãn cười ra tiếng còn Uông Cẩm Viêm cũng 囧 một cái: “Anh còn cười được hả?”
Trần Hãn ôm y lật người lại chế trụ y, “Lẽ nào bảo anh khóc?” Nói xong cúi đầu hôn xuống.
Thân thể lần nữa quấn quýt chung một chỗ, da thịt trần trụi ma sát lẫn nhau. Uông Cẩm Viêm ôm lấy eo hắn nhẹ nhàng vuốt ve, theo từng đợt va chạm của hắn mà hơi ngửa ra đằng sau, ức chế không được bật ra tiếng rên rỉ thoả mãn, bởi vì động tác của người nằm sấp ở trên thân quá mức kịch liệt, khẽ hừ một tiếng, đôi mắt ửng đỏ mang theo làn hơi nước bao phủ hung hăng trừng hắn.
Động tác của Trần Hãn chậm lại ôm lấy mặt y, mang theo sự vỗ về ôn nhu hôn xuống từ mắt dần dần đến vành tai. Uông Cẩm Viêm từ từ trầm tĩnh lại, tay lần theo sống lưng hắn đi lên phía trên luồn vào tóc hắn, ngón tay khi có khi không nhẹ nhàng vỗ về, hô hấp không khống chế được vì mệt nhọc và khoái cảm dần trở nên dồn dập. Trần Hãn nghe được tiếng thở dốc bên tai cứ như móng vuốt mèo khẽ cào trong tim người ta, nghe đến cả người ngứa ngáy. Hô hấp trầm xuống, động tác không hề dịu dàng ôm lấy chân y nâng cao lên rồi dùng lực độ lớn hơn chiếm giữ người dưới thân, nhìn gương mặt của y vì khoái cảm mà biến đổi liền có một loại cảm giác thoả mãn.
Hạ thân ma sát sinh ra vui sướng như từng đợt sóng vỗ tới, Uông Cẩm Viêm không nhịn được mà ôm lấy Trần Hãn rồi ghé vào tai hắn khẽ nỉ non, mang theo tiếng rên rỉ không ổn định hơi run rẩy, “Trần Hãn…”
Trần Hãn được y kêu khiến trong lòng nóng lên, “Anh đây!”
Trong vô thức, sau khi nhận được câu đáp trả của Trần Hãn khiến trong lòng y run lên, thoả mãn khẽ rên lên một tiếng, há miệng cắn trên bả vai hắn.
Cắn không nặng nhưng càng kích động dục vọng đang cố ẩn nhẫn của Trần Hãn, trước khi từng tràng khoái cảm đã gần đến cực độ, ôm lấy eo y dùng biên độ lớn nhất mà thúc vào, đồng thời cúi đầu ngậm cánh môi mang theo hơi thở hổn hển của y, dùng sức gặm cắn.
Môi lưỡi hai người dây dưa khiến thân thể của Uông Cẩm Viêm run rẩy, sau khi rên lên một tiếng cùng nhau đạt tới đỉnh điểm của dục vọng.
Uông Cẩm Viêm và Trần Hãn hiếm khi có cùng một ngày nghỉ ngơi mà không cần dậy sớm, buổi sáng đang ngủ say sưa thì di dộng dưới gối rung lên réo gọi khản cổ nhắc nhở hai người nên rời giường.
Trần Hãn vô cùng cáu kỉnh, nhắm hai mắt lại thuận tay sờ soạng dưới gối nhưng sờ mãi mà không sờ được gì, dứt khoát kéo chăn chôn mình trong mền ngủ tiếp.
Chăn mền trên người Uông Cẩm Viêm đều bị hắn giựt hết khiến da dẻ tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, run rẩy vì lạnh mà tỉnh dậy, nhìn Trần Hãn giống con đà điểu chỉ có thể bất đắt dĩ luồn tay xuống gối hắn tắt chuông báo thức, sau khi liếc nhìn thời gian cũng không buồn ngủ nữa.
Trần Hãn bị mùi thơm của thức ăn cám dỗ đến tỉnh, khi xuống giường Uông Cẩm Viêm vừa làm xong đồ ăn bưng để trên bàn, Trần Hãn đi tới ôm lấy y cọ cọ trên cổ y, thanh âm mang theo chút khàn khàn, “Hôm nay cũng không đi làm, em dậy sớm thế làm gì chứ?”
Tay Uông Cẩm Viêm bưng cái bát có chút bất tiện, chỉ có thể dùng chân khẽ đá hắn một cái, “Đại gia à, cũng hơn 9 giờ rồi còn sớm gì nữa! Còn phải đi siêu thị nữa, nếu không anh lại kiếm cớ không muốn đi. Ăn nhanh đi, một tí nữa sẽ nguội mất!”
Trần Hãn không nói gì, tật xấu này của hắn coi như đã bị Uông Cẩm Viêm tìm ra, chỉ có thể nén lại lời hắn muốn nói rồi ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Trước khi đi công tác, Trần Hãn để xe lại trong bãi đậu xe của bệnh viện, đi công tác về vẫn còn chưa đi lấy, dù sao siêu thị cũng cách chỗ bọn họ ở không bao xa nên Uông Cẩm Viêm gặp dịp lôi kéo Trần Hãn đang không quá tình nguyện đi coi như tản bộ.
Xách hai cái túi đầy đồ đi ra khỏi siêu thị, vì có thể mau chóng về nhà Trần Hãn rủ Uông Cẩm Viêm đi đường tắt. Vùng phụ cận vốn là một trường tiểu học, sau khi trường học dời đi ở đây thành phạm vi phá dỡ mặt bằng, có chủ đầu tư đang thi công xây lầu ở gần đây, ban ngày cũng ít có người đi đường này.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đi ngang qua một đường hẻm chợt nghe một giọng nữ truyền ra, lớn tiếng hô to: “Ăn cướp!”
Trần Hãn sửng sốt còn chưa phản ứng kịp là truyền tới từ đâu đã nhìn thấy Uông Cẩm Viêm đặt túi nilon xuống đất chạy vào trong đường hẻm.
“Đệch mợ!” Trần Hãn ngay cả tâm tình nói thêm gì cũng không còn, không để ý hay suy nghĩ nhiều nữa liền xốc túi nilon trên đất lên đành phải đi theo chạy vào đường hẻm.
Chờ hắn đến chỗ khúc quẹo liền thấy người phụ nữ đang hô lớn, Uông Cẩm Viêm và tên cướp cũng không biết chạy đi đâu rồi. Người phụ nữ rõ ràng bị doạ sợ, quần áo bị xé đứt nên có vài vết thương nhẹ, đang ngồi xổm dưới tường run lẩy bẩy. Trần Hãn không nhìn thấy Uông Cẩm Viêm, trong lòng càng nôn nóng kinh khủng, kéo cô kia đứng dậy, “Tên cướp cô đâu rồi?”
Ý thức của người phụ nữ còn rõ ràng, ngón tay run rẩy chỉ về một hướng, “Kia… chạy bên kia!”
Trần Hãn thấy cổ không có gì đáng ngại nhanh chóng đuổi theo, rõ ràng trong tay đối phương có vũ khí, hắn thật rất sợ Uông Cẩm Viêm sẽ bị tổn hại.
Uông Cẩm Viêm quen thuộc vùng này, sau mấy lần vây lại đã dồn được tên cướp trong một ngõ cụt. Tên cướp nhìn qua là một thanh niên trẻ tuổi chỉ khoảng 20 tuổi, mang mũ lưỡi trai vóc dáng gầy yếu. Uông Cẩm Viêm chạy đuổi theo không bỏ khiến gã gần tắt thở, phát hiện bị dồn vào ngõ cụt gấp gáp đến nổi cáu, từ trong quần áo móc dao switchblade(1) ra liều mạng xông tới.
Uông Cẩm Viêm đứng không nhúc nhích chuẩn bị tinh thần chờ gã xông tới để bắt cổ tay gã rồi vặn lại, đầu gối dùng sức húc, đối phương chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn mới khẽ buông tay ra khiến dao switchblade rơi xuống đất.
Vừa thấy tình hình không ổn người đàn ông kia cũng không ngốc liền đưa chân ra thừa dịp y đang đứng không vững để ngáng chân y, Uông Cẩm Viêm lùi về phía sau một bước, tay càng dùng sức đè gã xuống đất, vừa muốn tìm còng tay mới nhớ ra chuyện hôm nay nghỉ phép.
Trần Hãn đã báo cảnh sát còn xách theo đồ thật sự rất bật tiện, vừa chạy vừa gọi Uông Cẩm Viêm. “Uông Cẩm Viêm, có nghe không!”
“Ở đây!” Nghe tiếng của Trần Hãn, Uông Cẩm Viêm xoay người lại kêu lên một tiếng.
Người đàn ông kia thừa dịp y quay người nhanh chóng rút tay phải của mình ra nắm lấy dao switchblade trên mặt đất đâm tới, Uông Cẩm Viêm lùi về phía sau né tránh mũi dao nhưng cánh tay không may mắn như vậy liền bị một nhát, chỉ cảm thấy chỗ cánh tay mát lạnh cực kỳ đau đớn cảm giác được máu tươi tuôn ra nơi miệng vết thương. Không để ý nhiều đè lại vết thương giơ chân lên đá vào bụng gã, nhanh chóng đứng dậy tóm gọn hung khí trong tay gã, đá đi chỗ khác rồi kẹp lấy các đốt ngón tay của gã khiến gã không thể động đậy, thở hổn hển bị đè lên tường.
Trần Hãn chưa từng được huấn luyện gì, khi chờ hắn men theo tiếng động tìm được người thì tên cướp đã bị chế ngự, nhưng trên cánh tay của y cũng bị thương, trên áo lông màu trắng bị lủng một lỗ hẹp dài, máu tươi ẩm ướt rỉ ra, lông vũ bay ra đều là màu đỏ.
Trần Hãn thật sự là vừa sợ hãi vừa tức giận, thảy đồ trong tay xuống rồi tìm một cái khăn tay cố gắng đè lên vết thương của y. “Anh đã báo cảnh sát, cảnh sát sắp tới rồi, em còn nổi không?”
Uông Cẩm Viêm gật đầu, nghe được mấy người chạy tới liền kéo cậu trai kia đi ra đầu hẻm, “Ở đây!”
Cảnh sát bắt được hung khí rồi dẫn người cô gái bị cướp ra xác nhận, “Là gã à?”
Cô gái kia chỉ chỉ, “Chính là gã!”
Dân cảnh thấy Uông Cẩm Viêm đã bắt được tội phạm liền tỏ lòng cảm ơn, “Xem ra bây giờ vẫn còn nhiều người tốt!”
Uông Cẩm Viêm cười cười, lúc này dân cảnh mới nhìn thấy y bị thương, “Có muốn đưa anh đi bệnh viện không?”
“Không sao, tự tôi tự đi được!”
Dân cảnh dẫn người đi, lúc này y mới bị Trần Hãn dùng sức đè lên vết thương đến co rút đau đớn, “Ss, nhẹ nhẹ chút!”
Vết thương của Uông Cẩm Viêm vẫn chảy máu, Trần Hãn đè xuống khăn tay đang bọc vết thương đến thấm ướt, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận, nhíu tít lông mày dạy dỗ y, “Nhẹ nhẹ cái rắm! Bây giờ biết đau đớn rồi à, vừa nãy lúc em anh hùng sao lại không suy nghĩ tới hậu quả hả! Anh nói nè, bệnh nghề nghiệp này của em lúc nào mới có thể sửa đổi vậy!”
“Nhưng em nhìn thấy thì đâu có thể làm như không thấy chứ? Cho dù em không phải là cảnh sát mà chỉ là một người dân bình thường, nhìn thấy cũng không thể bỏ mặc.” Vết thương của Uông Cẩm Viêm co rút đến đau đớn kinh khủng còn bị hắn mắng nên cũng có chút tức giận.
“Em là bò à! Toàn thế giới đang chờ em đến cứu vớt hả! Nếu kỹ thuật của gã giỏi hơn một chút, bây giờ em có thể đã vẻ vang đắp lá quốc kỳ rồi!” Trần Hãn tức giận đến thật sự muốn đánh y một trận, điển hình của không phân biệt được tốt xấu, vừa đè xuống vết thường của y vừa đi tới đường cái, vết thương của Uông Cẩm Viêm không nhẹ, phải đi bệnh viện mới được.
Cánh tay của Uông Cẩm Viêm lúc này đau rát, đau đến y đổ mồi lạnh, “Muốn ầm ĩ thì chúng ta về nhà ầm ĩ!”
Trần Hãn tức giận đến thật muốn mặc kệ y, nhưng nhìn cánh tay y bị thương thành thế này, bản thân cũng không phải là lòng dạ sắt đá, hơn nữa y hăng hái làm việc nghĩa cũng không có gì sai, nhưng vừa nghĩ tới y coi nhẹ nguy hiểm mà cứ xông tới như vậy liền lo lắng sợ hãi nhưng không có chỗ phát tiết cơn giận dữ, “Về nhà? Đi bệnh viện đi, em thật sự coi mình là siêu nhân đấy à, vết thương tự lành lại?!”
Uông Cẩm Viêm bị Trần Hãn cứng rắn túm lên xe, hai người thoáng nhìn nhau rồi quay đầu đi giận dỗi không nói lời nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT