Hunt đứng sững cả người, cậu còn nhớ Thẩm Xuyên đã từng bảo trước nay Thẩm Khê không biết nói đùa: “Tiểu Khê… muốn để tôi ôm thật à?”

“Đúng! Tôi rất muốn biết cảm giác ngồi trên vai người khác là thế nào, thế mà anh trai tôi lại chẳng khỏe được đến thế!” Thẩm Khê nói với vẻ tiếc nuối.

Thẩm Xuyên bó tay ngoảnh mặt đi.

Hunt mỉm cười vỗ vỗ tay với Thẩm Khê: “Chuyện này thì có khó gì!” Tay đua nào cũng đều rất khỏe.

Hunt đi tới trước mặt Thẩm Khê rồi hơi cúi mình xuống, dễ dàng bế cô lên. Cô gái nhỏ này nhẹ tựa lông hồng, rõ ràng ngày nào cũng thấy cô ăn đồ ăn vặt từ sáng đến tối, tại sao lại không tăng cân nhỉ? Hay là tất cả chất dinh dưỡng đều đã cống hiến cho bộ não thông minh của cô rồi?

Thẩm Khê tươi cười ôm lấy cổ Hunt, nhìn anh trai của mình, sau đó từ từ sải rộng hai tay.

“Khi con bé còn nhỏ, tôi mới công kênh nó lên như thế được. Cậu xem cậu đi, cẩn thận chiều hư con bé mất.” Thẩm Xuyên lắc lắc đầu.

“He he, bởi vì Tiểu Khê dễ thương mà!”

“Không phải chứ, lúc tôi nói muốn làm máy dẫn sét đánh Hunt, Hunt rõ ràng sợ chết khiếp, làm sao có thể thấy tôi dễ thương được?” Thẩm Khê ngồi trên vai Hunt đẩy đẩy kính mắt, nói một cách rất nghiêm túc.

Hunt lại đờ người ra, đột nhiên không biết nói chuyện tiếp sao nữa. Thẩm Xuyên chuyển chủ đề giúp Hunt: “Đúng rồi Hunt, ngày mai có một bữa tiệc tối ở Emirates Palace, cậu đã có lễ phục phù hợp chưa?”

“… Anh thấy tôi giống như có rồi sao?” Hunt thả Thẩm Khê trên vai xuống.

“Không sao, có lẽ giám đốc truyền thông đã dự liệu từ trước nên chuẩn bị cho cậu ổn thỏa cả rồi, tối nay nhớ mặc thử đấy.”

“Tôi biết rồi!”

Cả buổi tối nay, Hunt không thể ngủ được. Cậu ôm khư khư điện thoại mở Anipop, thế mà ngón tay lại chẳng buồn cử động. Chặng đua này, cậu không chỉ giành vị trí thứ tư, mà còn có thể đọ sức với Charles và Winston nữa! Tiến bộ lớn như thế, thành tựu lớn như thế, sao Winston có thể không gọi một cuộc, không nhắn một tin cho cậu cơ chứ?

Cảm giác không vui càng lúc càng rõ rệt. Cậu đột nhiên lại nhớ đến cái lần đầu tiên giành được vị trí thứ tư, mình đã phi tới trước mặt Winston, tên kia thì ôm chặt lấy mình…

Hunt thấy lưu luyến cái cảm giác được Winston bế lên cao ấy.

“Ngu quá!” Hunt vỗ vỗ đầu mình. Cậu điều chỉnh lại cảm xúc, khóe môi nhếch lên cười xấu xa khi gửi tin nhắn cho Winston: Tôi giành được vị trí thứ tư trong chặng này rồi! Anh ở vị trí thứ ba. Đây là lần tôi gần với anh nhất!

Winston ơi Winston, tôi không tin anh không nhớ giao hẹn của chúng ta! Nhảy thoát y à! Nhảy thoát y! Nghĩ thôi cũng đủ để Hunt lăn lộn khắp giường.

Tin nhắn trả lời của Winston tựa hồ đến ngay sau đó: Chúc mừng cậu.

Hunt cảm thấy mình như vừa bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu. Thế thôi á? Chúc mừng cậu? Ai cần anh chúc mừng cơ chứ?

Hunt phẫn nộ tiếp tục soạn tin nhắn: Nhảy thoát y của tôi thì sao?

Không cho nhà anh cơ hội trốn tránh đâu!

Ai ngờ mấy phút đã trôi qua rồi, tin nhắn của Winston vẫn chưa được gửi đến. Hunt ném điện thoại trên đệm rồi cứ thế ngồi nhìn, càng nhìn càng thấy khó chịu: “Sao thế nhỉ?”

Mà lúc này, trong nhà vệ sinh phòng phỏng vấn, Winston đứng dựa lưng vào vách ngăn, ngẩng cao đầu, yết hầu trượt lên xuống như đang gắng sức kiềm chế một điều gì đó.

“Winston! Cậu có ở đây không? Phỏng vấn sắp bắt đầu rồi!” Tiếng của giám đốc truyền thông vang lên.

Winston cắn chặt răng, hắn có thể nhận ra điện thoại đút trong túi quần đang rung lên. Đó là tiếng chuông hắn đặc biệt đặt cho riêng mình Hunt. Mỗi một lần chuông tin nhắn vang lên, gân xanh trên trán hắn lại càng nổi rõ. Hắn ngẩng đầu nhìn bóng điện sáng trên cao, ánh mắt lại như lạc đến một nơi nào khác.

“Winston… cậu không ở trong này à?” Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân rời đi của giám đốc truyền thông.

Khi nhà vệ sinh đã yên tĩnh trở lại, cổ họng Winston bỗng phát ra tiếng hít thở trầm thấp. Đến khi khát vọng muốn nhấn chìm hắn đạt được sự giải phóng tạm thời, một luồng sức mạnh mới phá kén tuôn ra. Hắn thở phào một hơi, thế nhưng ngay sau đó lại bắt đầu cắn chặt hàm răng, lông mày cau chặt. Chuông báo tin nhắn thuộc về riêng Hunt trước sau vang lên không dứt.

Mười mấy giây sau, tất cả mới bình thường trở lại. Hắn bước ra khỏi nhà vệ sinh, thản nhiên đứng trước gương chỉnh sửa lại vẻ ngoài của mình. Tiếp đây, hắn sẽ phải đối diện với vô số ánh mắt hiếu kỳ và mong ngóng của giới truyền thông.

Chặng đua này có rất nhiều điểm đáng xem, tuy Winston không liên tiếp giữ vị trí quán quân nữa, nhưng đẳng cấp của hắn vẫn khiến truyền thông nhìn bằng ánh mắt đầy kính phục. Đa số câu hỏi đều tập trung vào vấn đề kỹ thuật và chiến lược, ngoài ra còn có những lời bình về những gì Owen và Charles đã thể hiện.

Cánh nhà báo hiểu rõ Winston sẽ không trả lời những vấn đề không thuộc chuyên môn, có điều khi buổi phỏng vấn đã tiến hành được một nửa, Audrey Wilson bỗng giơ cao tay: “Trong chặng đua này, cậu và người bạn thân thiết Evan Hunt đã đọ sức với nhau tổng cộng tám lần. Tuy Hunt không thành công vượt qua được cậu, nhưng lần nào cậu ta cũng rất mạo hiểm. Không biết lúc ấy cậu đã cảm thấy thế nào?”

Những màn giao tranh xảy ra giữa Winston với Charles và Owen tựa hồ đã bắt đầu ngay từ khi hắn gia nhập giới F1, nhưng nếu là với Hunt thì rất mới mẻ. Nhà báo nào cũng để lộ vẻ mặt cực kỳ hứng thú. Nhưng đồng thời, họ cũng hiểu rằng Winston tính cách lạnh lùng, trước nay chưa từng muốn nói nhiều lời về những tuyển thủ khác.

Winston trầm mặc độ hai giây, đám nhà báo thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần thất vọng, chỉ có Audrey Wilson vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chờ đợi câu trả lời của Winston.

“Nếu nhận xét đơn thuần từ góc độ kỹ thuật, Hunt đã thể hiện rất hoàn mỹ. Còn về vấn đề nắm chắc thời điểm rà phanh, khống chế tuyến đường, so với những chặng đua trước đây, tuy thứ hạng không thăng tiến quá rõ rệt, nhưng thực lực của cậu ấy đã đạt tới một trình độ khác rồi.”

Biểu cảm của Winston không mang chút gợn, cánh nhà báo lại rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Vann Winston thể hiện sự tán thưởng của mình với đối thủ một cách rõ ràng như thế trước giới truyền thông…

“Khi cậu ta bám sát sau lưng cậu, cậu có cảm thấy áp lực không?” Audrey lại đặt thêm một câu hỏi nữa.

“Trước giờ Hunt chưa bao giờ đem lại áp lực cho tôi. Cậu ấy khiến tôi hưng phấn.”

Cánh nhà báo lại một lần nữa kinh ngạc, bao gồm cả Audrey. Cô sững sờ nhìn Winston, vẻ mặt của hắn vẫn thờ ơ như thế, tựa như cái từ “hưng phấn” kia chẳng hề liên quan đến bản thân.

Buổi họp báo kết thúc, Winston lấy điện thoại của mình ra, trong đây đã có thêm mấy tin nhắn nữa của Hunt:

Hunt: Này! Sao anh không trả lời tôi! Sợ rồi chứ gì?

Hunt: Nhảy thoát y là tiền cược anh tự định ra cơ mà, không phải anh xấu hổ rồi đấy chứ?

Hunt: Sao anh không trả lời tin nhắn của tôi, điện thoại rơi đâu rồi à?

Hunt: … Nếu anh không muốn nhảy thì thôi, mời tôi một ly cũng được.

Hunt: Nếu uống rượu cũng không được, hay là lại đưa tôi đi chơi đi!

Winston hạ tầm mắt, nhắn tin bằng một tay rất nhanh. Đây là lần đầu tiên trợ lý Anne đi bên cạnh nhìn thấy hắn cầm điện thoại nhắn tin suốt như thế.

Hunt lúc này đang ngồi trên bồn cầu chơi Anipop, đột nhiên có một tin nhắn nhảy ra, cậu chạm vào đọc, hóa ra là Winston: Cậu muốn nhìn thấy cơ thể tôi đến thế cơ à?

Vai Hunt run run, suýt nữa thì làm rơi vỡ cả màn hình điện thoại. Cậu lập tức trả lời: Ai muốn nhìn thấy cơ thể anh!

Tin nhắn của Winston đến nhanh như thể hắn đã biết cậu sẽ nói gì từ trước: Vậy khi nào tôi nhảy thoát y cho cậu xem, cậu nhất định phải nhắm chặt mắt không nhìn đấy nhé.

Ngũ tạng của Hunt cũng phát run: Tất nhiên tôi phải nhìn rồi! Đấy là quyền lợi!

Winston đáp: Từ bao giờ việc nhìn cơ thể tôi lại trở thành quyền lợi của cậu thế?

Mang tai Hunt liền đỏ bừng lên, may mà Winston không nhìn thấy, nếu không đảm bảo tên này sẽ càng đắc ý! Cậu thở ra một hơi rồi giận giữ đốp lại: Tôi đã lọt vào top 5 ba chặng liên tiếp rồi, nhìn anh nhảy thoát y là quyền lợi của tôi!

Tin nhắn trả lời của Winston vẫn tới với tốc độ thần kỳ: Vậy cậu muốn thấy tôi mặc đồ lót màu gì?

Hunt lại bỗng nhớ đến thời điểm ở nhà nghỉ suối nước nóng Noboribetsu, mình bất cẩn đã tóm phải cái chỗ kia kia của Winston… Cậu cảm thấy ngón tay mình như bị điện giật, điện thoại lại suýt chút nữa rơi xuống sàn. Hunt cắn răng trả lời: Bảy sắc cầu vồng, anh có không?

Winston đáp: Đồ lừa đảo. Cậu rõ ràng thích tôi mặc màu đen.

Hunt ngoẹo đầu: Vì sao lại là màu đen?

Winston trả lại: Ấn tượng thị giác mạnh.

“Ấn tượng thị giác? Ấn tượng gì chứ…” Khi hiểu ra ẩn ý của người kia, Hunt suýt nữa ném điện thoại. Rành rành là cậu thắng ván cược này, thế mà sao vẫn rơi vào thế hạ phong? Không vui gì cả! Không vui!

Hai giây sau, Hunt nhếch miệng đáp trả: Màu đen không tạo ấn tượng thị giác mạnh nhất, không mặc gì mới đúng.

Có giỏi thì hãy nói anh sẽ cởi hết ra cho tôi ngắm đi!

Ai ngờ Winston lại trả lời: Được đấy, tôi biết rồi.

“Được đấy? Anh biết rồi? Anh biết gì cơ chứ!” Hunt cực ghét cách nói chuyện này của hắn!

Tin nhắn của Winston lại được gửi tới nữa: Mai ăn sáng cùng nhau không?

Hunt nhìn đi nhìn lại tin này vô số lần, vừa rồi vẫn còn giận dỗi, lúc này đã đột nhiên thấy thật ấm lòng. Cậu nhắn lại: Được thôi. Anh vẫn còn đang trong buổi phỏng vấn à?

Winston trả lời: Phỏng vấn kết thúc được mười mấy phút rồi.

Hunt khinh thường liếc trời xanh, phỏng vấn đã kết thúc, anh còn nhắn tin cho tôi lâu thế làm gì! Sao không gọi điện thoại luôn cho rồi!

Sáng sớm ngày hôm sau, Hunt hiếm khi không ngủ nướng. Cậu mặc đồ thể thao chạy bộ đến nhà hàng thuộc khách sạn Winston đang ở. Ngồi đây vừa ăn sáng vừa nói lời tạm biệt với đường đua Yas Marina là lựa chọn tốt nhất.

Khi Hunt bước vào nhà hàng, cậu vô thức hướng tầm nhìn về vị trí Winston và cậu đã từng ngồi dùng bữa lần trước để tìm hắn. Đúng lúc ấy, cậu nhìn thấy cánh tay Winston đang ôm lấy thắt lưng Audrey Wilson.

Hunt đứng như trời trồng. Cậu thấy Winston cúi thấp đầu, tựa hồ đang thì thầm điều gì với Audrey, mà gương mặt Audrey lại lập tức bừng đỏ.

Có người đi tới bên cạnh Hunt, nói bằng giọng điệu thấu hiểu: “Được một cô gái ưu tú như thế kia theo đuổi quá lâu, tên đàn ông nào cũng khó tránh khỏi động lòng, trừ phi tên đó hoàn toàn không thẳng.”

Là Lawrence Owen. Có lẽ tên này ở cùng một khách sạn với Winston.

Giờ này phút này, không biết vì sao người Hunt không muốn chạm mặt nhất lại là anh ta: “Ha ha… đúng vậy…” Hunt nhếch miệng cười.

“Cậu cười khó coi quá đi mất.” Owen hừ khẽ một tiếng: “Tưởng tượng chút đi, nếu đến một ngày nào đó, Winston ăn cơm cùng một người khác, du lịch cùng một người khác, thể hiện mọi cảm xúc vui buồn giận dữ không ai biết đến của hắn với một người khác, cậu có còn cười được nữa không?”

“Này! Anh đừng có nói… như thể… như thể tôi thích Winston như vậy!”

Trái tim Hunt nhảy lên kịch liệt. Owen đang giở trò. Anh ta đang lừa gạt người khác. Tên này trước nay luôn thích trêu ngươi.

“Chẳng lẽ cậu không thích Winston?” Owen liếc nhìn: “Vừa nãy cậu đang tìm Winston chứ gì? Cậu có biết vẻ mặt của cậu giống hệt vẻ mặt mối tình đầu của tôi tìm tôi trước cổng công viên trong ngày đầu bọn tôi hẹn hò không?” Giọng nói của Owen mang theo sự dí dỏm và trêu chọc.

“Anh thật nhạt nhẽo.” Hunt cau mày lại. Mong là tên này đừng có ăn nói linh tinh trước mặt Winston!

Owen đút tay vào túi dựa sát lại gần Hunt: “Thực ra nếu cậu có thích cậu ta thật, tôi có thể dạy cậu cách chiếm được cậu ta.”

Đúng lúc này, Audrey rời khỏi người Winston. Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, người ngợm cứng đờ đi về phía lối ra. Khi lơ đãng nhìn về phía Hunt, cô lập tức ngoảnh mặt đi, Hunt thấy thế mà ngạc nhiên.

Winston cũng nhìn thấy Hunt ngay lúc ấy. Hắn cau mày sải bước thật dài, Hunt còn chưa kịp phản ứng gì, Winston đã đi đến giữa Hunt và Owen.

“Owen, tôi tưởng anh đã rời khỏi cảng Yas rồi.” Giọng nói của Winston có sự lạnh lùng rất lâu rồi Hunt mới nghe thấy.

“Tôi vẫn còn thích nơi này lắm. Nhưng cậu yên tâm đi, tôi sẽ không quấy rầy quãng thời gian cậu dùng bữa với nhóc Hunt đâu.” Nói xong, Owen liền mãn nguyện xoay người bỏ đi, nhưng câu nói “tôi có thể dạy cậu cách chiếm được cậu ta” cứ như giọng điệu của ma quỷ vọng đi vọng lại mãi trong đầu Hunt.

“Cậu vẫn còn nói chuyện với Owen, không sợ anh ta lừa cậu à?” Winston hỏi.

“Tôi cũng chỉ bất ngờ gặp anh ta thôi. Vừa nãy thấy anh nói chuyện cùng chị Wilson nên tôi mới không dám lộ mặt. Hai người nói chuyện gì thế? Lại là hẹn phỏng vấn sao?” Hunt vội vã chuyển chủ đề.

“Không có gì. Ăn sáng thôi.”

Vẻ mặt Winston chẳng để lộ bất cứ một đầu mối gì, Hunt đột nhiên thấy thất vọng. Dù lần nào Audrey Wilson gặp anh cũng chỉ để nói vài chuyện như nhau, thế nhưng thế cũng không phải là “không có gì”. Huống chi, anh còn ôm lấy chị ấy…

Cùng lúc ấy, Audrey đã bước vào thang máy ôm lấy cánh tay mình, thở phào một hơi thật dài. Hôm nay, cô cố tình đến nhà hàng này ăn sáng là để “gặp gỡ” Winston. Winston của hôm nay hoàn toàn khác với Winston khi đối diện với truyền thông. Hắn giữ tờ báo trong tay, nhẹ nhàng giở trang, vùng lông mày ẩn chứa vẻ dịu dàng. Thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn về phía cửa nhà hàng tựa như đang đợi ai đó.

Cô cố tình đi một đôi giày cao gót bước ngang qua người hắn, giả vờ trẹo chân nghiêng về phía hắn, rồi được ngả vào lòng hắn như ý nguyện. Cánh tay hắn rất vững vàng, khiến cô cảm nhận được sự gợi cảm và cảm giác an toàn chỉ đàn ông mới có thể đem lại, thế nhưng khi giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên, Audrey biết tất cả sẽ không phát triển theo hướng cô mong đợi.

“Cô dùng cách này để Hunt đỡ lấy mình sao?”

“Tôi…” Lời nói của Winston quá thẳng thắn, Audrey không thể đáp lại chữ nào.

“Ngoài mặt trông Hunt có vẻ trẻ con, nhưng con người cậu ấy rất lịch thiệp. Tôi lại không giống vậy.” Winston đẩy cô ra khỏi người mình không chút lưu luyến: “Đừng có tiếp cận tôi bằng cách tiếp cận Hunt như vậy. Cô là một nhà báo từng trải, cô nên có phẩm chất chuyên nghiệp của cô.”

Mặt Audrey bỗng nóng bừng lên: “Xin lỗi.” Rồi cô vội vã rời khỏi hắn như chạy nạn. Khi nhìn thấy Hunt đang bước từ ngoài cửa vào, cô bỗng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Dù Hunt có hơi buồn bực, thế nhưng khi Winston nhặt xúc xích Đức trong mỳ Ý ra đẩy tới trước mặt cậu, cậu bỗng không buồn chút nào nữa, mà chuyển sang hăng hái trò chuyện về buổi dạ tiệc tại khách sạn Emirates Palace, Abu Dhabi.

“Nghe nói khách sạn này thường được dùng để tiếp đãi các nguyên thủ quốc gia? Liệu nơi ấy có nguy nga tráng lệ lắm không nhỉ?” Hunt rất tò mò hỏi.

“Khách sạn rất lớn, cậu đừng lạc đường là được.” Winston điềm đạm uống một ngụm nước quả.

“Làm sao tôi lạc được!”

Khi khóe môi Winston chạm vào thành ly, nước quả tràn vào khóe miệng hắn, trái tim Hunt lại bỗng đập “thịch thịch”.

“Cậu đang nhìn gì thế?” Winston hỏi.

“Không… nhìn gì đâu… tôi chỉ nghĩ xem anh vừa uống nước gì thôi.” Hunt tìm bừa một cái cớ.

Không biết từ bao giờ, Hunt nhận ra mình càng lúc càng thích ngắm nhìn người kia. Có lẽ trên thế giới này có rất nhiều cô gái có đường nét tinh tế hơn Winston, tha thướt quyến rũ hơn Winston, thế nhưng khí chất độc đáo của Winston lại luôn hấp dẫn cậu.

Lúc Hunt vội cúi xuống ăn mỳ Ý, người con trai ngồi đối diện bỗng đưa ly thủy tinh về phía cậu, giọng nói của hắn nhẹ nhàng như ánh nắng ban mai ngoài khung cửa: “Cậu uống thử rồi đoán xem là vị gì.”

Ngón tay đẹp đẽ của hắn giữ lấy ly, xương cổ tay tao nhã của hắn chuyển động khiến Hunt bỗng nảy sinh xúc động muốn giữ chúng làm của riêng. Tay kia của hắn chống cằm, rõ ràng hắn không hề mỉm cười, ấy vậy mà Hunt lại thấy ấm áp. Hunt hé miệng ngậm lấy thành ly, Winston vươn tay ra dài hơn, nghiêng chiếc ly đi, để nước quả chảy vào trong miệng cậu.

Vị vừa chua vừa ngọt, Hunt bỗng thấy quyến luyến chẳng nỡ rời.

“Cậu nghĩ đây là nước gì?” Tiếng Winston nói lại vang lên.

“Ừm… chưa đoán ra.” Rõ là đã nếm được vị nước ép táo, thế mà Hunt vẫn cố ý chẳng nói ra lời.

Winston cười khẽ: “Đến hương vị mà cậu cũng thiếu nhạy bén như vậy.”

“Đâu có! Vị của nước ép nào mà chẳng chua chua ngọt ngọt? Để tôi thử thêm ngụm nữa!”

Winston nhấp thêm một ngụm, Hunt cứ thế nhìn chằm chằm vào kẽ môi hắn, tựa như tư duy của cậu cũng biến thành ly nước quả, chảy vào giữa khóe môi hắn, bịn rịn nơi đầu lưỡi hắn.

“Được thôi.” Winston rất kiên nhẫn vươn tay thêm lần nữa, Hunt cũng ngả về phía người kia. Rõ ràng cậu có thể vươn tay đón lấy ly nước, thế nhưng cậu lại tỏ vẻ tay bận cầm dao nĩa, để Winston phải đút nước cho mình.

“Đã nếm được chưa?” Winston hỏi.

“Vị táo ép! Còn có mùi đu đủ nữa!” Hunt hé miệng cười.

Còn có hương vị của anh.

“Có lẽ là vậy. Tôi không thích vị đu đủ lắm.” Winston nói.

“Vậy để tôi uống cho.”

“Cậu muốn uống nước ép?” Winston hỏi.

“Tôi muốn uống nước ép, không được à?” Hunt hỏi lại.

Cậu chỉ muốn uống ly nước kia.

“Để tôi gọi cho cậu ly khác.” Winston nói.

“Anh muốn gọi gì cho tôi?”

Tôi không muốn uống ly nước khác, tôi chỉ muốn ly của anh thôi!

Winston giơ tay lên, phục vụ đi tới bên cạnh: “Cho tôi một ly nước anh đào.”

“Vì sao lại là nước anh đào?” Hunt bất mãn hỏi…

“Cậu không thấy anh đào phát âm giống “trân trọng” à.” Winston nói.

(Anh đào tiếng Anh là “cherry”, phát âm nghe hơn giống từ [zhēnxī] nghĩa là “trân trọng” trong tiếng Trung)

Trái tim Hunt như bị những ngón tay xinh đẹp của người kia tóm lấy.

“Tôi… tôi có phải con gái đâu! Trân trọng gì cơ chứ!” Hunt vội kêu to lên như để che giấu điều gì.

“Trân trọng hiện tại của chúng ta. Đây là lần đầu tiên tôi gọi nước ép anh đào cho người khác. Vì thế…” Winston nhìn thẳng vào mắt Hunt: “Nếu cậu để tôi phát hiện cậu gọi nước ép anh đào cho người khác…”

“Thì sao…” Hunt chột dạ nhớ tới cảnh tượng mình đã hút thuốc cùng một cô gái khác bên ngoài quán bar ở Montréal. Khi ấy mình đã bắt chước điệu bộ của Winston để quyến rũ cô gái, kết quả lại bị người này tóm ngay tại trận. Tuy lúc ấy Winston chẳng nói gì, cậu vẫn luôn cảm thấy rất mất mặt.

“Tôi sẽ có cách xử lý cậu.”

“Anh có thể xử lý tôi kiểu gì?”

“Hay là cậu cứ thử xem?”

“Thế thì… thôi…” Hunt nói chẳng chút khí phách.

“Đã chuẩn bị lễ phục cho tối nay chưa?” Winston tùy ý hỏi.

“Giám đốc truyền thông sẽ chuẩn bị giúp tôi. Có lẽ bọn họ còn làm gì đó với đầu tóc của tôi nữa.”

“Tiếc quá nhỉ.”

“Tiếc gì?”

“Bọn họ chắc chắn sẽ vuốt keo cho cậu.”

“… Thì cũng làm sao chỉ dùng nước không được, tóc dễ bị mất nếp lắm.” Hunt sờ tóc mai của mình, đã lâu rồi không đi cắt, thế là tóc lại dài ra: “Này, anh có nhớ không? Trong buổi tiệc từ thiện của Ferrari, anh đã vuốt tóc lên cho tôi đấy!”

“Nhớ chứ, tóc cậu rất mềm mại.”

“Thật sao?” Hunt nhấc tay tóm lấy tóc mình: “Vừa nãy tôi còn định sẽ cắt đầu đinh cơ.”

“Thế này đẹp hơn. Ngắn quá sẽ chọc vào tay.”

Hunt bật cười: “Chọc vào tay? Nghe cứ như ngày nào anh cũng muốn xoa đầu tôi ấy.”

Winston không trả lời.

Hunt chớp chớp mắt sáp lại gần hắn: “Đừng có quên màn nhảy thoát y của anh đấy nhé!”

Hunt vốn còn tưởng sẽ được nhìn thấy một biểu cảm nào đó khác biệt của Winston, không ngờ vẻ mặt hắn vẫn chẳng có tí thay đổi nào: “Tôi không quên.”

“Thế thôi á? Anh chẳng có nổi cái vẻ mặt ngại ngùng à?” Hunt rất thất vọng.

Winston bắt chước Hunt tiến sát lại: “Tôi mà xấu hổ là thua rồi.”

Hunt đang cắn mỳ Ý nâng mắt lên, nhìn thấy lông mi Winston rũ xuống, trên môi hắn là nụ cười rất cạn.

Sau khi kết thúc bữa sáng, Hunt cùng đội đua rời khỏi cảng Yas, đi tới khách sạn Emirates Palace. Đây là một khách sạn tầm cỡ tám sao với thiết bị đầy đủ, nội thất xa hoa không gì sánh bằng tọa lạc ở gần biển Ả Rập. Ở đây còn có thể nhìn thấy bãi biển tư nhân rộng hơn một kilomet. Hunt cảm thấy mắt mình sắp bị chói lòa đi mất rồi.

Vừa về đến khách sạn, giám đốc truyền thông đã bắt Hunt thử đồ. Marcus thậm chí còn mời cả nhân viên trang điểm đến.

“Tôi chỉ có một chút tàn nhang mà thôi… có cần phải làm quá lên như thế không…” Chẳng lẽ còn định đắp lên mặt cậu cả một tầng phấn dày?

“Hunt! Hunt của tôi ơi! Có phải cậu còn chưa rõ bây giờ cậu đã bước lên hàng ngũ tay đua đẳng cấp rồi không?” Marcus nhìn cậu mà rằng.

“… Tôi lúc nào mà chẳng là tay đua đẳng cấp, trước nay chưa từng thay đổi.” Hunt nhún nhún vai.

“Được rồi, bốn tháng trước cậu là “tay đua đẳng cấp” từ dưới tính lên, tên cậu còn chẳng thấy được trên bảng thành tích! Nhưng giờ đây cậu đã trở thành tay đua có thể phân cao thấp với Winston và Charles rồi! Quan trọng nhất là cậu vẫn chưa tới hai mươi! Cậu phải chú ý hình tượng!”

Mắt Hunt sáng lên: “Tôi đã là tay đua có thể phân cao thấp với Winston và Charles rồi!”

“Đúng! Đây là dạ tiệc do FIA tổ chức nên sẽ có rất nhiều nhà tài trợ tới tham dự! Phải để cho họ nhìn thấy bộ dạng tươm tất nhất của cậu!”

Hunt coi như mình chưa nghe thấy Marcus nói gì, tiếp tục cảm thán: “Tôi đã là tay đua có thể phân cao thấp với Winston và Charles rồi! Thế nhưng tiền lương hàng năm của tôi chỉ được có hai trăm năm mươi nghìn Euro!”

Marcus lấy tay che mắt, thở dài một hơi: “Hunt! Rõ ràng trước chặng Abu Dhabi, chúng ta đã kí thêm thỏa thuận bổ sung rồi! Giờ trừ tiền hoa hồng ra, mức lương hàng năm của cậu đã là hai triệu rưỡi Euro!”

“Ồ! Ra là vậy!” Hunt bật cười. Chặng đua tiếp theo ở Mỹ, cậu sẽ đi mua lại ngôi biệt thự của cha!

Đúng lúc này, trợ lý quay lại yêu cầu Hunt cởi bỏ áo phông, mặc áo sơ mi may riêng và lễ phục dự dạ tiệc vào. Hunt lơ đễnh đi đến trước gương, vừa nhìn thấy mình một cái, cậu đã bất giác thốt lên: “Tôi đẹp trai quá…”

“Tất nhiên là cậu đẹp trai! Cậu có biết người hâm mộ đã lập riêng cho cậu một trang web rồi không? Cậu có biết buổi tọa đàm của Audrey Wilson tối nay sẽ được phát trực tiếp trên TV không? Tôi đã nhìn thấy ảnh mẫu của cậu rồi, cậu dễ thương thế này, chắc chắn sẽ được rất nhiều cô gái yêu thích!”

“Có ảnh mẫu rồi à? Tối nay sẽ chiếu sao! Vậy tôi có thể ở lại đây để xem không?”

“Không thể!” Marcus dứt khoát cự tuyệt.

“Tôi ghét dạ tiệc lắm… đừng có mà đấu giá cái gì đấy nhé… nhàm chán vô cùng…”

“Đúng vậy, dạ tiệc hôm nay đúng là có đấu giá thật. Tiền tài trợ sẽ được quyên vào quỹ nghiên cứu nguồn nhiên liệu bảo vệ môi trường.”

Hunt lại thở dài: “Ông lại định đấu giá cái gì của tôi?”

“Quần lót.”



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: He he, tôi mặc đồ lót kiểu gì sẽ tạo được ấn tượng thị giác mạnh nhất?

Winston: Không mặc.

Hunt: … Không ngờ tôi lại định nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh…

Winston: Tôi đã trả lời em rất nghiêm túc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play