Ba phiên chạy thử kết thúc, Hunt vừa đút tay túi quần vừa hát khẽ bước ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc đụng phải Owen. Tên này xấu xa đến mức nào, Hunt vẫn còn nhớ rõ như chuyện mới hôm qua. Trước khi gia nhập F1, Hunt vốn ngập tràn kính phục với những tay đua đẳng cấp như Owen, mà bây giờ, cậu chỉ thấy “khinh thường”. Cậu vốn định đi lướt qua Owen, thế nhưng lại bị tên kia giữ lại.
“Nhóc Hunt, không chào hỏi gì đã định đi như thế là không lễ phép đâu.” Owen nghiêng đầu nói với vẻ trêu tức.
“Tôi cũng chẳng thân với anh.” Hunt lạnh lùng liếc đối phương, vừa nâng mắt đã thấy Charles cũng đang tiến lại gần.
Charles vừa nhìn thấy Owen đã sa sầm cả mặt. Trong giới F1, Charles là người đàn ông tóc vàng mắt xanh tiêu chuẩn, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái là nhớ ngay đến những diễn viên điển trai như Jude Law hay Leonardo. Có điều tính y kiêu ngạo, hồi còn trẻ, y đã chịu nhiều điều tiếng của giới truyền thông, chẳng qua lần nào, y cũng dùng thực lực để chứng minh điều ngược lại.
Lần trước nghe Donald kể Charles cũng đã từng bị Owen lừa, hôm nay lại bất ngờ gặp trong nhà vệ sinh thế này, Hunt đột nhiên muốn thấy hai người này lao vào đánh nhau. Charles nóng nảy nhất định có thể đánh vỡ đầu Owen!
Hunt vốn định đứng nghe lén ngoài nhà vệ sinh, thế mà Owen lại hứng thú cất tiếng trêu ghẹo: “Nhóc Hunt ở lại chơi cùng đi!”
“Chơi gì?” Ánh mắt không vui của Charles liếc xéo qua.
“Threesome!”
“Điên… điên à!” Hunt giơ ngón giữa vội vã bỏ đi.
Charles hừ một tiếng, hếch cằm nhìn Owen: “Anh thân với thằng nhóc kia như thế từ bao giờ?”
“Sao nào? Cậu ghen à? Cưng à đừng như vậy, cưng mãi mãi là người tôi yêu thương nhất.” Owen dang rộng hai tay tạo dáng như muốn ôm người kia.
“Thật không? Tôi lại ước gì anh bác ái một chút, để cả thế gian này xui xẻo mới hay.” Charles hừ khẽ một tiếng.
“Tôi bảo này, trừ khi ở trên đường đua, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc cho Winston biết mặt trên một phương diện khác chưa?”
“Anh muốn chơi thế nào?” Charles lạnh lùng hỏi.
“Cậu hãy quyến rũ Winston ngay trước mặt thằng nhóc kia đi.”
“Gì?” Charles nhíu mày: “Hôm nay ra khỏi cửa từ sớm quá, anh quên uống thuốc à?”
“Hay là cậu quyến rũ thằng nhóc kia trước mặt Winston cũng được?”
Charles thở dài vỗ vỗ vai Owen: “Tôi thấy không phải anh đang làm khổ Vann Winston, mà là đang làm khổ tôi mới đúng.” Nói xong, Charles liền đi mất.
Owen vuốt cằm nói một câu: “Thật là đáng tiếc!”
Trận phân hạng nối tiếp ngay sau phiên chạy thử. Không khí toàn đội trở nên căng thẳng, mà đây cũng là lần đầu tiên khu vực ghế khán giả bên ngoài đường đua chật kín chỗ ngồi. Theo thông tin tra trên mạng, trận đấu này có hai vấn đề cực kì đáng chờ đợi.
Chuyện thứ nhất: liệu Winston có thể giữ vững vị trí quán quân dưới thế gọng kìm do Owen và Charles tạo ra hay không? Chuyện thứ hai: liệu Hunt, tay đua đang không ngừng thăng hạng trên bảng thành tích còn có thể tiếp tục phân cao thấp với Charles được nữa hay không?
Trận phân hạng sắp bắt đầu, Hunt dùng hai tay nắm chặt vô lăng, thở ra một hơi. Vị trí xuất phát chiếm vai trò rất quan trọng trên đường đua Yas Marina. Hunt mím chặt môi, thần kinh căng lên hết mức.
Trong Q1, Winston giành pole, tốc độ một vòng của Owen và Charles vẫn luôn bám sát. Sau khi điều chỉnh lại tính năng của xe đua, Hunt thả phanh phi nước đại, vượt qua cả Penny và Duchovny để tiến vào top 4.
Marcus nắm chặt nắm tay, không ngừng gật gù: “Kĩ thuật của thằng nhóc càng lúc càng thuần thục.”
“Ông có biết không, mỗi lần lái xe của chúng tôi, cậu ta sẽ có cảm giác mong chờ bị vượt mặt. Về sau, cảm giác mong chờ ấy sẽ càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng tham lam.” Thẩm Xuyên nói.
“Chúng ta là đội đua tuyệt vời nhất, giấc mộng có tham lam thế nào cũng có thể thực hiện được.” Marcus cười với Thẩm Xuyên.
Q2 bắt đầu, thế cục phát sinh biến hóa. Tốc độ một vòng đua của Winston giảm xuống, hắn bị Charles vượt mặt, để Owen bám sát sau lưng. Hunt vẫn giữ vững vị trí thứ tư như trước, nhưng từ vị trí thứ năm đổ xuống, thứ hạng các tay đua liên tục thay đổi.
Khán giả hô hào hưng phấn như thể muốn đốt cháy bầu không khí.
Hunt đã chảy rất nhiều mồ hôi, thế nhưng trong lòng lại vô cùng kích động. Cậu phải đem hết khả năng ra để kiềm chế, để chờ đợi thời khắc quan trọng nhất.
Khi Q2 kết thúc, Winston bị Owen vượt mặt, xếp thứ ba, còn Hunt giữ vững vị trí thứ tư.
Thần kinh vẫn không cách nào thả lỏng, Q3 lại là một lượt thử thách mới. Penny dần dần uy hiếp vị trí của Hunt, trong nửa vòng cuối của Q3, Hunt không thể không cố hết sức kéo dài khoảng cách với Penny. Cả một cuộc đua ngập tràn mùi thuốc súng, vị trí pole của Charles bị Owen giành mất, còn vị trí thứ ba của Winston được bảo vệ cho đến khi kết thúc trận phân hạng.
Trận đua chính thức bắt đầu lúc nửa đêm. Hunt nghiêm túc lắng nghe chiến thuật của toàn đội, thậm chí để ý đến cả những gì đối thủ thể hiện trên đường đua.
Hội nghị kết thúc, Marcus tỏ lòng: “Chỉ có mấy tháng thôi mà Hunt đã trưởng thành thật rồi, rõ ràng trước đây là một nhi đồng có vấn đề.”
Thẩm Xuyên cười cười: “Hunt thoạt nhìn rất trẻ con, nhưng thực ra lại là một người nghiêm túc. Hơn nữa, một khi cậu ta đã quyết tâm rồi, chẳng ai có thể ngăn trở được.”
Marcus đè tay lên mắt: “Đúng vậy… không ai cản nổi.”
Còn hơn một tiếng nữa lượt thi đấu chính thức mới bắt đầu. Hunt ngồi xuống một góc nhỏ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy mặt trời đã ngả về tây. Cậu nheo mắt ngẩng đầu tựa như đang cảm nhận một điều gì đó.
“Hiếm có nhỉ, cậu không tìm chỗ nào mà hút thuốc à?”
Nghe thấy giọng nói này, Hunt liền nhếch môi, vui vẻ như thể có một điều ước nhỏ nhoi nào đó vừa thành hiện thực. Thế nhưng ngoài mặt cậu vẫn như không: “Tôi định hút nhưng lại quên thuốc ở khách sạn mất rồi.”
Một cái bóng nhỏ che trên đỉnh đầu Hunt, cậu chầm chậm mở mắt, đầu cũng hơi ngước lên, vừa lúc tựa vào gần chân của người nào đó. Mùi hương của Winston lan tràn.
Hunt đột nhiên rất muốn cứ mãi nương tựa bên người kia như vậy.
Người con trai kia thong dong mở bao thuốc bằng nhôm, đốt lên một điếu thuốc rồi đặt bên miệng, nhẹ rít một hơi, khiến đầu điếu thuốc ánh lên màu lửa. Yết hầu của hắn hơi trượt lên xuống, làn khói tràn ra từ đôi môi hắn, hai mắt hắn vừa như mơ vừa như tỉnh.
Hunt yêu thích một Winston như thế này cực kỳ. Hắn mang vẻ tao nhã và gợi cảm chỉ thuộc về riêng đàn ông. Những điều Hunt ước ao, Winston đều có.
Cậu không nói gì, chỉ cứ dựa sát vào chân Winston như thế rồi ngước lên nhìn hắn. Winston hạ thấp người, cũng từ từ tựa lại gần, nhưng hai chân không hề di chuyển, để yên cho Hunt dựa dẫm. Mũi của hắn, những sợi tóc buông lơi của hắn, mỗi một cử động dù là nhỏ bé nhất, tinh tế nhất của hắn đều khiến lòng Hunt ngứa ngáy. Nhưng bàn tay trái của Winston lại cản lại tầm mắt Hunt.
“Cậu cứ ngẩng đầu nhìn như thế, cẩn thận lại có hại cho mắt đấy. Ánh sáng mặt trời ở đây không mạnh lắm.”
Khi cậu cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Winston, trong lòng bỗng thấy thỏa mãn kì lạ. Cậu muốn dựa vào hắn gần thêm chút nữa, càng lúc càng gần.
Có vật gì đó đụng vào khóe môi cậu. Hóa ra là điếu thuốc.
Hunt phản xạ dùng lưỡi khẽ nâng điếu thuốc lên. Đó là nơi đã từng được Winston ngậm, lòng Hunt lại càng ngứa ngáy hơn. Cậu hút một hơi rồi cắn khẽ đầu thuốc lá, thở ra một làn khói giữa những kẽ răng. Winston đang định lấy lại điếu thuốc, Hunt lại ngoảnh đầu đi: “Của tôi hết.”
Winston chỉ khẽ cười một tiếng.
“Này tôi bảo… tôi rốt cục đã ở ngay sau anh trong vòng đua chính thức rồi.” Trên gương mặt Hunt là một nụ cười thật tươi.
“Lúc nào cậu chẳng ở sau tôi, chưa từng vượt bao giờ.” Winston ngồi xuống bên cạnh Hunt.
Hunt mất chỗ dựa cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng điều khiến cậu càng không thoải mái hơn là cái câu “chưa từng vượt bao giờ” của Winston. Hunt giận dỗi đá người kia một cú, sau đó tiếp tục híp mắt lại hút thuốc: “Nếu tôi có thể giữ vững vị trí này đến cuối cùng, anh sẽ phải nhảy thoát y cho tôi xem! Anh mặc đồ lót màu gì thế?” Hunt chớp chớp mắt, gương mặt mang cảm xúc vui vẻ khi thấy người ta xui xẻo.
“Màu đen.” Winston thản nhiên trả lời.
Hunt nhất thời thất vọng: “Anh nói xem… có chuyện gì có thể khiến anh hơi xấu hổ một tí không?”
“Cậu muốn biết thật sao?” Winston nghiêng mặt hỏi.
“Muốn chứ!”
“Đợi đến lúc tôi nhảy thoát y xong sẽ nói với cậu sau.” Môi Winston nở nụ cười xấu xa mà Hunt luôn quen thuộc.
Lúc đứng lên, hắn lấy tay giành lại nửa điếu thuốc Hunt đang ngậm trong miệng. Hunt cố tình cắn chặt răng hơn, ai ngờ Winston lại vươn tay còn lại tóm lấy mặt Hunt, bắt buộc Hunt phải nhả ra.
“Hừ!” Điếu thuốc bị lấy mất, Hunt bất mãn quay đầu sang nơi khác.
Ngón tay Winston lấy điếu thuốc đi, chậm rãi đưa thuốc vào trong miệng. Đầu lưỡi hắn đỡ lấy phần Hunt đã liếm, khẽ khàng ngậm lấy.
Đối với Hunt, trận đua này rất quan trọng. Nếu như cậu lọt được vào top 4, cậu có thể giành lấy một vị trí trong top 8 trên bảng thành tích.
Trận đua chính thức bắt đầu khi mặt trời đã lặn. Hơi may thấm dần vào bầu không khí vốn khô nóng buổi ban ngày. Tất cả các tay đua đều vào vị trí xuất phát, Hunt híp mắt lại nhìn Winston đang ở chếch phía trước.
Đây là lần đầu tiên tôi cách anh gần đến thế. Tôi đảm bảo sẽ không mất dấu anh đâu!
Tiếng động cơ ầm ầm cuộn lấy luồng không khí, bụi đường bị hất tung lên. Tâm trạng Hunt từ hồi hộp trở về bình thản, mà sự bình thản này còn ẩn chứa sức mạnh. Ngay cái khắc Winston lao đi, Hunt liền cảm thấy trong lòng mình như có một tinh cầu vừa nổ tung, phá vỡ tất thảy ràng buộc.
Góc cua đầu tiên giữ vai trò quan trọng trong việc bảo vệ thứ hạng, Hunt bình tĩnh ứng phó với đợt tấn công của Duchovny phía sau lưng, bám sát Winston đang đua ở phía trước. Cậu luôn giữ vững sự ổn định như quỹ tích của hai vì sao để vào cua, kéo giãn khoảng cách với đối thủ phía sau.
“Tốt lắm… tốt lắm…” Marcus nhìn không chớp mắt vào Hunt đang đua ở phía xa. Chỉ mới là góc cua đầu tiên mà thôi, ông đã có thể cảm thấy sự trưởng thành của đứa trẻ này. Nếu như ví ba chặng đầu tiên khi mới tham gia F1, Hunt còn là một đứa bé vô tri và luống cuống, thì giờ này phút này, cậu đã giống y như một lão tướng dày gió dạn sương.
Mới qua có một vòng, Winston đã bắt đầu triển khai những màn vượt mặt không nể tình với Charles. Mà Hunt cũng phải đối mặt với sự truy kích của Penny.
Màn ganh đua của năm người giữ những vị trí đầu tiên vừa bắt đầu đã nảy lửa. Winston suýt chút nữa đã vượt lên trước ở một góc cua chậm, thế nhưng Charles đã phòng thủ kịp thời chặn lại hắn ở điểm thoát cua quan trọng nhất. Cảm giác hai xe gần như va chạm hồi hộp đến mức khiến lòng bàn tay khán giả toát đầy mồ hôi.
Hunt cảm nhận được ý đồ vượt mặt của Penny trên đoạn đường đua thẳng. Cậu tăng tốc chuẩn bị tiến vào góc cua, không hề cho Penny cơ hội tiếp cận nào. Trước khi vào cua, cậu lại bình tĩnh rà phanh, vào cua một cách ổn định. Sau khi thoát cua, cậu tăng tốc nhanh chóng tiếp cận Winston trước mặt.
Cậu tựa hồ nín thở theo đuôi Winston, thậm chí sắp dính sát vào hắn đến nơi. Hành động của cậu khiến khán giả nhìn thôi cũng thấy hồi hộp thay. Đến góc cua gắt ngay sau đoạn đường thẳng của vòng đua thứ tám, Hunt phát huy tính năng của xe đua đến cực hạn, tốc độ của cậu ngang hàng với Winston! Khán giả nhất loạt đứng bật dậy, Marcus khó lòng kìm nén tiếng lầm rầm: “Trời đất ơi…”
Khi tốc độ của hai xe đua tương đương như thế, phần thắng sẽ thuộc về tay đua nào gan dạ hơn, có kĩ thuật tốt hơn. Phong cách đua của Winston thoạt nhìn bình ổn nhưng sẽ rất sắc bén vào thời điểm quan trọng nhất, mà Hunt lại như những đợt sóng dữ cuộn trào muốn nhấn chìm đối thủ.
Ở trung tâm góc cua, Hunt gần như va chạm với Winston, người xem thấy thế mà tim đập thình thịch. Hai xe tựa hồ đồng thời thoát cua, nhưng Winston bắt được thời cơ chuẩn xác hơn, vượt qua Hunt, tiếp tục bảo trì ưu thế.
“Tiếc quá…” Marcus tuy than thở nhưng lại khó giấu tán thưởng trên nét mặt. Dù không vượt được Winston, nhưng trừ Owen và Charles ra, có vẻ đã rất lâu rồi chưa thấy tay đua nào có thể “ép buộc” được Winston trong những đoạn đường cong.
Hunt híp mắt lại. Đối với cậu, vừa nãy chỉ là một màn thăm dò bất chấp kết quả mà thôi. Cậu vốn chưa hề nghĩ mình sẽ vượt được Winston. Nhưng thông qua những gì vừa xảy ra, cậu cũng đã có thể thấy được sự chênh lệch của mình với Winston, không phải khi vào cua, cũng không phải khi rà phanh, mà là khi thoát cua. Thoạt nhìn thì tưởng rằng cậu đã suýt chút nữa vượt qua người kia, nhưng xem kĩ lại, Winston hoàn toàn có thể giành thoát cua trước cậu!
Đừng nóng vội, Hunt. Không được nóng vội.
Hunt đã từng trăm ngàn lần thử tưởng tượng xem cái khoảnh khắc mình vượt lên Winston từ phía sau sẽ ra sao. Cậu đã giả định vô số tình huống, nhưng không tình huống nào lại giản đơn mà sắc bén như vừa rồi, không chút dây dưa nhưng đủ để cậu cảm nhận được không phẩy mấy giây là một khoảng cách xa xôi đến mức nào.
Không ai nhìn thấy Winston lao đi trên đoạn đường đua thẳng vừa thoáng để lộ một nụ cười.
Màn giao tranh của Charles và Owen phía trước vẫn đang diễn ra nảy lửa, Charles vượt mặt Owen ở một góc cua gắt, mà Owen lại giành lại vị trí ở góc cua chậm ngay sau đó. Mấy màn đọ sức ở ngay tại trung tâm góc cua và khi thoát cua khiến khán giả sóng lòng cuồn cuộn.
Thần kinh của khán giả cũng đồng thời căng thẳng khi chứng kiến Hunt tiến hành lần vượt mặt thứ hai với Winston. Trước điểm vào cua, Hunt gần như lái song song với Winston. Đối với Hunt, cảm giác này khiến cậu cực kì hưng phấn, bởi cậu không còn phải nhìn bóng lưng Winston nữa, mà đã có thể cùng hắn sánh vai. Người xem nhìn thấy cảnh tượng này đều toát mồ hôi lạnh thay Hunt. Bởi vì nếu xét từ góc độ kỹ thuật, Hunt có quyền sử dụng đường đua, thế nhưng ví như xảy ra va chạm, mọi trách nhiệm cũng sẽ thuộc về cậu.
(Quyền sử dụng đường đua do vị trí giữa hai xe đua lúc vào cua quy định. Nếu hai xe gần như song song vào cua, tay đua phía trước có nghĩa vụ phải nhường cho tay đua phía sau một không gian nhất định để tay đua phía sau có thể vượt được. Nhưng nếu tay đua phía sau không lái song song được với tay đua phía trước, ví dụ như đầu xe sau chỉ ngang bằng thân xe trước, không cách nào vượt mặt, thì tay đua phía sau phải nhường đường để tay đua phía trước vào cua trước, tránh xảy ra va chạm.
Tại điểm vào cua, nếu tay đua chạy sau có ý định vượt mặt không chạy song song được với tay đua chạy trước, hơn thế còn để xảy ra va chạm trong quá trình vượt mặt thì trách nhiệm sẽ thuộc về tay đua chạy sau. Nếu tay đua chạy sau chạy gần như song song với tay đua chạy trước, mà tay đua chạy trước lại chuyển hướng để xảy ra va chạm, thì trách nhiệm sẽ thuộc về tay đua chính tay đua này)
Màn vượt xe của Hunt không hề vội vã, hai xe lướt qua tuyến đường vòng cung như mang theo một sự mạo hiểm ăn ý ngầm. Người xem vừa mong Winston phòng ngự, lại vừa hi vọng Hunt có thể phá vỡ cục diện này.
Thần kinh Hunt cực kì căng thẳng và tập trung, hơi thở tựa như sợi tơ có thể căng đứt bất cứ lúc nào. Cậu rất rõ ràng mình phải giữ vững khoảng cách nửa thân xe với Winston khi tiến vào giữa điểm phanh và điểm vào cua. Nếu không, ví như Winston vẫn bảo trì ưu thế khoảng cách lớn hơn nửa thân xe, hắn sẽ chiếm được đường đua, Hunt sẽ mất đi quyền được vượt.
Màn đọ sức này diễn ra trong khoảng thời gian chưa đến nửa giây, Winston kéo dài cự ly với Hunt dứt khoát như chặt đứt kén tằm, Hunt đánh mất cơ hội vượt mặt.
“Mẹ kiếp…” Hunt thấp giọng chửi.
Winston vẫn cứ lái trước mặt Hunt. Điều này khiến Hunt bỗng sản sinh một cảm giác rất kì quái… mình cứ như vừa bị tên kia đùa giỡn vậy, mỗi lần vượt mặt đều như một lần hôn môi, mỗi lần Hunt có ý định chiếm quyền chủ đạo là một lần bị Winston đàn áp.
Chết tiệt! Càng nghĩ càng không vui!
Charles và Owen phía trước thay nhau vào pit, Hunt cũng rõ mình nên thay lốp rồi.
Marcus bắt đầu sốt ruột: “Nhanh nhanh nhanh! Hunt đến lúc thay lốp rồi!”
Đây là giây phút các kỹ sư của đội đua Marcus trở nên thần kỳ nhất, từ lúc Hunt vào pit đến khi trở lại đường đua chỉ tốn có 2.1 giây, lập nên kỉ lục nhanh nhất của họ!
Sau khi ra pit, Hunt phi như bay, tốc độ đua của mỗi vòng càng lúc càng nhanh, mà Winston sau khi ra pit tạm thời tụt lại phía sau Hunt. Hunt biết mình phải nắm chặt thời cơ này để kéo dài khoảng cách với Winston, vì thế liền nhanh chóng lao đến Charles ở trước mắt.
Charles hừ lạnh một tiếng, y đã muốn dạy dỗ thằng nhóc này từ lâu rồi. Mà sâu trong lòng Hunt cũng rõ, đối với đội đua Marcus, việc giữ vững vị trí và ưu thế hiện tại là đáng quý vô cùng, nếu giờ liều mạng với Charles ở phía trước, với kỹ thuật dày dặn của y, có khi chính cậu sẽ là người phải lao ra khỏi đường đua. Thế nhưng cậu không cam tâm… không cam tâm chỉ giữ vị trí này.
Hơn nữa… Thẩm Xuyên và Thẩm Khê cũng nhất định rất muốn biết so với tính năng của xe đua đội Mercedes, xe đua của bọn họ có khả năng liều mạng một lần hay không!
Hunt tăng mã lực, chính diện giao phong với Charles trên một góc cua chậm. Hai người như hai thanh đao sắc va chạm, ánh sáng lạnh chớp mắt lại lóe lên. Charles thầm kinh ngạc thu hẹp đường đua lại, y chỉ suýt chút nữa đã để Hunt giành trước vị trí vượt lên rồi.
Hunt cắn chặt răng đang định tiếp tục bám theo, ai ngờ “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng”, Winston dán sát từ phía sau, bất ngờ vượt qua Hunt ở góc cua nối tiếp đoạn đường thẳng! Hunt lần đầu tiên nảy sinh xúc động muốn chửi đổng. Tên này cố ý! Chắc chắn là cố ý! Cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười trên môi Winston, còn cái vẻ mãn nguyện trong ánh mắt hắn nữa chứ!
Vì thế cục diện trận đấu đã hoàn toàn biến thành Hunt đuổi theo Winston, Winston va chạm với Charles, Charles có ý đồ vượt mặt Owen. Những màn vượt mặt mạo hiểm nối nhau xảy ra, ngay cả đến bình luận viên cũng nhận xét đây là vòng đua Grand Prix có trình độ nhất năm nay. Hunt phát động cả thảy tám lần vượt mặt với Winston, bốn lần trong đó thất bại ở vị trí thoát cua.
Mà ba thứ hạng đầu tiên cũng thay đổi nhanh như thời tiết, mỗi giây đều có thể sản sinh ra những kết quả khác biệt. Sáu vòng cuối cùng, người ta có thể rõ ràng cảm giác được Charles đã từ bỏ việc vượt mặt Owen, chuyển sang phòng thủ đối với Winston. Mà đến vòng cuối cùng, Owen là người đầu tiên về đích, Charles và Winston gần như đồng thời cán vạch, Hunt bám sát theo sau. Khán giả hò hét điên cuồng, cả đường đua tựa như bốc cháy rừng rực.
Kết quả cuối cùng được công bố, Owen là quán quân chặng này, Charles dẫn trước Winston 0.04 giây giành được vị trí thứ hai, Winston đứng thứ ba, còn Hunt giữ vị trí thứ tư. Đội đua Marcus hoan hô nhiệt liệt.
Marcus định quay sang nhìn Thẩm Xuyên bên cạnh thì lại phát hiện người nọ đã không còn đứng đấy nữa rồi. Anh ta đang cùng Thẩm Khê và những kỹ sư khác nghiên cứu số liệu tính năng sau chặng đua này.
“Tên điên này… lúc này phải chung vui với mọi người mới đúng chứ!”
Hunt nhìn chiếc xe đỏ của đội Ferrari phía trước, đột nhiên cảm thấy mắt mình như nóng lên. Winston đã giành vị trí quán quân liên tiếp trong hai chặng trước rồi, lần này lại thua bởi tay Owen và Charles. Không biết hắn có buồn không?
Nhưng Hunt thì lại thấy rất vui mừng. Cuối cùng cậu đã có thể so tài với Winston rồi…
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thực lực của người con trai này rõ ràng đến thế— khống chế từng chớp mắt, đo lường từng khoảng cách, và cả sự quyết đoán như muốn chém đứt thời gian kia nữa… những điều Hunt ao ước sở hữu, Winston đều có cả.
Sức mạnh vô hình của hắn dẫn lối cho Hunt. Cậu kính phục hắn, cảm kích hắn, hướng về hắn. Dù có thất bại, cậu vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hunt vươn tay muốn giữ lấy bóng hình Winston. Mà ngay cái thoáng chốc ấy, Winston lại ngoảnh đầu nhìn về phía cậu.
Cách lớp mũ bảo hiểm và mặt nạ phòng hỏa, Hunt không nhìn thấy gương mặt của Winston, thế nhưng khi bốn mặt gặp nhau, Hunt liền cảm thấy linh hồn mình đã bị kéo đi trong nháy mắt.
Hình như Winston đã mỉm cười.
Hunt cứ đứng nguyên một chỗ rất lâu mà vẫn không sao bình tĩnh lại được, mãi đến tận khi Winston đã đi xa.
Sau khi nhận giải, Charles đang chuẩn bị phỏng vấn, đột nhiên có người ôm chặt lấy y từ phía sau.
“Hây, cảm ơn cậu.”
Charles sững người, ngay sau đó cười lạnh một tiếng: “Hiếm khi lại thấy Lawrence Owen nói lời cảm ơn với tôi. Chỉ mong lời cảm ơn của anh thành tâm thành ý, không chứa âm mưu.”
“Cảm ơn cậu.” Owen lại nói thêm lần nữa: “Tôi biết chứ, nếu không có cậu giữ chân Winston, tôi đã không giành được quán quân lần này.”
“Nếu như là vì chuyện này, anh không cần cảm ơn. Tôi vốn nhất định phải giữ chân cậu ta. Tuy tôi với anh không hợp nhau, nhưng thà là anh giành được quán quân còn hơn là Vann Winston.” Charles hơi cúi đầu, giọng nói không có vẻ cao ngạo như mọi khi mà điềm tĩnh thận trọng.
“Vì tôi và cậu đại diện cho một thế hệ.” Owen cười nói.
“Mà thời đại của chúng ta không thể dễ dàng bị lật đổ như thế được.”
Charles quay đầu lại đấm tay cùng Owen.
“Chặng sau tái chiến.”
“Đương nhiên.”
Quay về đội đua, Hunt tháo mũ bảo hiểm ra xông lên nhấc bổng Thẩm Xuyên đang cầm máy tính bảng: “Tiến sĩ Thẩm anh tài quá đi mất! Tôi cực kì thích xe đua của anh!”
Thẩm Xuyên bất lực vỗ vỗ vai Hunt: “Hunt! Hunt! Thả tôi xuống!”
Hunt vững vàng thả Thẩm Xuyên xuống dưới đất: “Đây là lần đầu tiên tôi được đọ sức với những tay đua đẳng cấp như Winston và Charles! Tính năng xe đua của đội ta cực ngầu!”
“Thế nên lúc nãy cậu không nên nói ‘tôi cực kì thích xe đua của anh’, bởi vì xe cậu lái bao gồm công sức của cả kỹ sư khung gầm xe, kỹ sư thiết bị đo lường, kỹ sư hệ thống treo và rất nhiều kỹ sư khác…”
“Tôi biết mà biết mà! Phải là ‘xe đua của chúng ta’!” Hunt vừa cười vừa đáp lại.
“Đến Grand Prix năm sau, chúng tôi đảm bảo sẽ thiết kế cho cậu chiếc xe thật sự sánh ngang với xe của những đội đua lớn!” Thẩm Xuyên nhếch môi cười.
Mà tầm nhìn của Hunt lại lướt qua vai Thẩm Xuyên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Khê. Cô nhìn thẳng vào Hunt, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Hunt lại thấy hơi sờ sợ, cậu vẫn nhớ Thẩm Khê đã từng nói sẽ hút sét đánh chết cậu! “Ừm… Tiểu Khê, sao vậy?”
“Tôi cũng là kỹ sư của Hunt, thế mà Hunt lại chẳng ôm tôi như ôm anh trai tôi gì cả.” Thẩm Khê nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Kích động chạy vòng vòng! Tôi lọt vào top 4 rồi!!
Winston: Ừ.
Hunt: Nhảy thoát y! Nhảy thoát y!!
Winston: Được.
Hunt: Vì sao anh lại vừa nhảy vừa cởi đồ của tôi!!
Winston: Bởi vì đây là nhảy thoát y!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT