Hậu Nghiêu Sở tranh cử chức chủ tịch thành công, xem như không thể không có công của tất cả các câu lạc bộ. Nhưng bởi vì thi giữa kỳ đến, hơn nữa học sinh cao tam đứng trước trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mô phỏng, nên không thể không chậm trễ.
Nói đến thi giữa kỳ, đương nhiên học sinh lớp 7 tích cực như lúc trước.
Mặc dù ngoài miệng Lâm Kha hạ"Thư khiêu chiến", nhưng từ hành động nhìn lại, thì xem ra hoàn toàn không có xem chuyện này thành chuyện to tát gì......
Chí ít Doãn Manh không nhìn thấy cậu ta đi học nghiêm túc nghe giảng, tự mình làm bài tập (không tính chuyện mượn của cô chép) bao nhiêu. Ngay cả như vậy, Doãn Manh cũng không có suy nghĩ khinh thường cậu ta, hoặc là không thoải mái.
Qua một học kỳ, bản thân đã quen với loại cuộc thi này, Doãn Manh lại càng quen việc dễ làm. Dĩ nhiên cũng không có cảm giác khẩn trương như lần đầu tiên, hơn nữa bởi vì trải qua một học kỳ học tập, đối với trình độ thi cô đã có bài bản, thành tích tất cả các môn ổn định tăng lên, áp lực trừ những thứ khiêu chiến như có như không, thì chính là kế hoạch của mình rồi.
Rèn luyện đánh giá giữa kỳ trước, cô vẫn luôn giữ vững vị trí thứ ba trong lớp. Thậm chí có một lần thành tích vật lý vượt qua Lâm Kha, lấy được ánh mắt như có điều suy nghĩ của cậu ta.
"Doãn Manh?" Lâm Kha vẻ mặt trịnh trọng.
Doãn Manh: "Chuyện gì?"
Lâm Kha thở dài: "Tại sao cậu cảm thấy hứng thú với học tập như vậy?"
Doãn Manh bị hỏi nghẹn lời, cô đúng là chưa từng nghĩ đến vấn đề này: "Cũng chưa tính là cảm thấy hứng thú. Chỉ là đây là chuyện tôi muốn làm thôi."
Lâm Kha: "Muốn làm? Chẳng lẽ không phải là chuyện tự nhiên à." Nói xong câu đó dường như Lâm Kha nhận ra được thứ gì đó dừng lại một chút.
Doãn Manh có chút không hiểu: "Có lẽ đối với tôi mà nói, chuyện muốn thi tốt này chẳng hề dễ dàng. Nếu như tôi làm được tốt như tôi dự trù, thì tôi sẽ có cảm giác thành tựu."
Chân mày Lâm Kha nhíu lại: "Bởi vì khó khăn, cho nên mới muốn khiêu chiến. Cho nên cậu rõ ràng không am hiểu khoa học tự nhiên, nhưng mỗi ngày đều tiêu tốn thời gian với nó, đạt tới kết quả một người thường rất dễ dàng có thể đạt được, không cảm thấy lãng phí thời gian sao?"
Trong nháy mắt Doãn Manh cảm thấy mình bị khinh bỉ, cái gì gọi là kết quả người thường rất dễ dàng có thể đạt được á! Cả khối 500-34=466 người cũng không đạt được thành tích này của cô có được hay không!
"Cậu sống như vậy, không gọi là lãng phí thời gian à?" Đầu Doãn Manh đã chảy đầy vạch đen rồi, tên nhóc Lâm Kha này không biết vì sao vừa gặp cô liền vạch ra vấn đề không giải thích được, có lẽ là bát tự tương khắc thì phải.
Không ngờ Lâm Kha nghe lời nói của cô ngược lại lại lọt vào suy tư, một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy nếu như cậu đạt được tới mức dự trù, tôi nói là cậu vượt qua tôi. Sau đó sẽ mất hứng thú đối với học tập sao?"
Doãn Manh duỗi thân thể lên, nhấn tắt đầu bút bi: "Hôm nay cậu thật sự rất quái lạ nhá ~ mấy ngày nữa là thi giữa kỳ, được rồi, mặc dù cậu không học tập. Nhưng cũng không cần đột nhiên lý sự như vậy được không?"
Lâm Kha: "Cậu trả lời câu hỏi của tôi á!"
Doãn Manh bĩu môi: "Cậu gấp cái gì!" Bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Kha suy cho cùng cũng không nổi giận được, "Chuyện học tập này, đối với tôi mà nói hẳn là bất kể như thế nào cũng sẽ không bỏ...... Về phần tại sao, có lẽ do truy cầu của cuộc sống thôi."
"Truy, cầu, của, cuộc, sống......" Lâm Kha lặp lại mấy chữ này, đột nhiên quay đầu lại, "Vậy cậu nghĩ cũng đừng nghĩ đạt tới. Ít nhất trong vòng 3 năm của cao trung, cậu cũng đừng mong vượt qua tôi."
Không đợi Doãn Manh xù lông, Lâm Kha lại bổ sung: "Bước đầu tiên trong truy cầu cuộc sống của cậu không đạt được, hao tổn hoàn toàn nhé." Nói xong xoay người chạy mất.
"Lăn trở về đây! Tôi nói vượt qua cậu là truy cầu cuộc sống lúc nào hả!" Chuyện cậu thi được mấy điểm không ăn nhằm gì tới tôi á! Doãn Manh lại một lần nữa bị đâm chọt đến hộc máu.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng nếu như cô thật sự thay thế vị trí của Vương Thanh Nhã, nhiều lần đứng thứ hai trong lớp, có lẽ thật sự đưa đề tài truy cầu này đăng lên nhật báo rồi.
Chẳng qua nếu từ thực tế mà nói, coi như cô thật sự vượt qua Lâm Kha thì cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao Lâm Kha cũng đã nói, cậu ta đã quyết định xuất ngoại, cũng sẽ không thi đại học, vượt qua cậu ta có ý nghĩa gì?
Sâu hơn một bước mà nói, từ trước tới nay học tập đều là tự mình tranh tài, mắc mớ gì đến người khác?
Bị Lâm Kha làm cho mơ hồ, trong nháy mắt Doãn Manh nhanh chóng kéo mình trở về. Khúc nhạc đệm nhỏ như vậy đương nhiên không tính là cái gì, thi giữa kỳ nên đến vẫn đến.
Lý Lộ thiếu tiết học rất nhiều, Doãn Manh làm bạn tốt đương nhiên giúp cô ấy học bổ túc. Ngược lại cô cũng không cảm thấy giải thích lại những thứ đã học qua một lần nữa là lãng phí thời gian, dù sao đầu óc của cô cũng không phát triển như Lâm Kha, nên cần ôn tập cũng cố. Giảng giúp Lý Lộ một chút kiến thức, càng giúp mình thông thuận quá trình, cớ sao mà không làm.
Nhưng trên thực tế, thời gian chơi đùa có thể nhiều hơn thời gian học.
Cô nên sớm nghĩ đến ╮(╯-╰)╭......
Lý Lộ bỏ qua rất nhiều tin tức khi biết được chuyện Hàn Siêu và Hoa Bội phản ứng còn mãnh liệt hơn Doãn Manh: "Cậu nói cái gì?!?!?!?"
Giọng nữ cao tăng decibel thiếu chút nữa chọc thủng màng nhĩ của Doãn Manh: "Là... Hoa Bội ở cùng một chỗ với Hàn Siêu."
"Tớ nhổ vào, Hàn Siêu thật sự là chân nhân bất lộ tướng. Nhìn tuỳ tiện, xuống tay trái lại rất rất mạnh, cậu biết lớp một có bao nhiêu người thích Hoa Bội không......"
Cách nói này Doãn Manh cũng là lần đầu tiên nghe nói: "Hoa Bội? Có sao? Bình thường không phải còn có Đại Mỹ Nữ Giang Mạn Hi kia sao? Hoa Bội đẹp hơn nữa cũng không xinh bằng cô ấy, sao lại trở thành ‘ tình nhân đại chúng ’ chứ?"
Lý Lộ vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô: "Cậu thật là khứu giác bát quái không nhạy gì hết trơn. Sao làm bạn với Lý Lộ tớ được vậy....."
Doãn Manh thu lại bài thi: "Phải, giang hồ không gặp lại. Ngài tự mình học đi nhá!"
Lý Lộ nhìn thấy điệu bộ này: "Nè nè nè, đừng á. Tớ nói cho cậu một chút tin tức còn không được sao?"
Lúc này Doãn Manh mới vỗ vỗ cái ghế ngồi nghiêm chỉnh.
Lý Lộ: "Giang Mạn Hi đẹp thì có đẹp, nhưng tính tình quá mạnh mẽ.Tính tình giống y chang chủ nhiệm Hùng khắc ra, sinh ra chính là làm nữ cường nhân. Hoa Bội không giống thế, tính tình tốt, còn mang khí thái nghệ thuật, hiển nhiên có rất nhiều nam sinh theo đuổi."
Doãn Manh tìm kiếm chút bộ dạng của Hoa Bội, so với tiêu chuẩn tình nhân đại chúng, vẫn cảm thấy quá mức bình dị gần gũi.
Thực tế đúng là khác xa với TV á...... Mỹ nữ sao quanh trăng sáng thì không ai theo đuổi, mà chân chính được hoan nghênh chính là cô gái nhỏ.
Lý Lộ thấy Doãn Manh thụ giáo, hài lòng gật đầu: "Đạo lý này, giống với chuyện tại sao người thầm mến cậu nhiều hơn người thầm mến Trần Tư Dĩnh."
Doãn Manh: "Nhiều người theo đuổi tớ? Σ(;°д°)!!!??? Đợi chút, ai thầm mến tớ hả?" Trừ tên nhóc Lâm Kha kia mỗi ngày xoay quanh cô thì còn có ai nữa? Hơn nữa coi như Lâm Kha dính cô, cũng xa không với tới mức độ thầm mến thì phải?
Lý Lộ: "Tớ nhổ vào! Doãn Manh! Cậu......"
Doãn Manh trợn to hai mắt, chờ câu tiếp theo của cô ấy.
Lúc này Lý Lộ mới phát giác có chút nói lỡ miệng, nhưng lời nói ra không thể thu hồi: "Tớ còn tưởng rằng cậu biết......"
Lý Lộ: "...... Lâm Kha."
"Tớ biết Lâm Kha. Còn ai nữa?" Doãn Manh nghiêng đầu.
Lý Lộ: "Aiz, tớ thật sự là xem nhẹ cậu. Cậu cũng biết."
Doãn Manh: "Nói nhảm, ︿( ̄︶ ̄)︿, mỗi ngày dính lấy tớ làm sao tớ có thể không biết. Đừng đổi chủ đề, rốt cuộc ai thầm mến tớ?"
Lý Lộ làm bộ như đang ngắm phong cảnh: "Hậu Nghiêu Sở."
Doãn Manh chảy vạch đen: "Thật à......"
Lý Lộ khụ khụ hai tiếng: "Cậu bỏ qua cho tớ được không? Tớ đã đồng ý với người ta không thể nói."
Doãn Manh níu Lý Lộ lại, uy hiếp vỗ vỗ tập ghi chép tổng kết của mình: "Cậu xem đó mà làm."
Lý Lộ nuốt một ngụm nước miếng khuất phục: "Được rồi, dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết. Thật ra thì giữa học kỳ trước, Điền Sảng muốn tỏ tình với cậu...... Sau đó ừm, không có."
Cặp mắt Doãn Manh híp lại: "Cái gì gọi là không có?"
Lý Lộ: "Ối trời bản thân cậu còn đoán không ra sao?"
Khóe miệng Doãn Manh rụt rụt, cảm thấy nảy sinh một nhận thức mới. Học kỳ trước trừ khi tựu trường lúc các câu lạc bộ chiêu tân cô có nói một câu với Điền Sảng, còn dư lại ngay cả bóng dáng của cậu ta cũng chưa từng gặp nữa là!
Ngoại trừ cậu ta thường chơi bóng rỗ cùng Hàn Siêu Lâm Kha, có đôi khi gặp được, cô đối với Điền Sảng hoàn toàn không có ấn tượng gì.
"Cậu nghe ai nói vậy?" Doãn Manh có chút khó hiểu.
Lý Lộ thở dài: "Cậu đừng để ý tớ nghe ai nói...... Dù sao Trần Tư Dĩnh cũng biết, chuyện này là thật. Chỉ có điều đều đã qua, cậu cũng đừng để ý."
Doãn Manh: "Vậy thì tốt, tớ nói. Cậu nói tớ được hoan nghênh, đây không phải là mới có hai người sao? Còn có ai nữa? Chỉ có hai người thích tớ mà được coi là được hoan nghênh sao?"
Lúc này đến phiên Lý Lộ trợ mắt: "Chị hai! Hiện tại bên cạnh cậu có một Môn Thần (thần giữ cửa) sát tinh vây quanh, ai không sợ chết dám tới đây chen vào á!"
Doãn Manh:......
Cuối cùng, trọng điểm của lần ôn tập nhỏ này cứ như vậy bị chệch hướng.
Mặc dù không khí thi giữa kỳ khẩn trương khiến phần lớn học sinh đều thở không nổi, nhưng vấn đề "Hộ khẩu" của Lâm Kha thì ngược lại vì họa mà được phúc trở về lớp 7.
Thi giữa kỳ sắp xếp chỗ ngồi ngẫu nhiên, Lâm Kha nhất định phải có một địa điểm "Cư trú", lớp 1 hoặc là lớp 7.
Mặc dù thái độ chủ nhiệm Hùng cứng rắn, nhưng trừ bà ấy ra những người khác đều đã buông lỏng rồi. Thậm chí hiệu trưởng cũng đi theo thái độ của Lâm Kha: "Lớp nào có quan trọng không? Tính dân chủ trong trường học để cho có à?"
Hơn nữa ba mẹ Lâm Kha đều tỏ thái độ là hoàn toàn nghe theo Lâm Kha, cuối cùng chủ nhiệm Hùng có không tình nguyện đi chăng nữa cũng chỉ đành đóng con dấu cho xong việc.
Lâm Kha lấy được thông báo trước tiên là chạy trở về chọt Doãn Manh: "Manh Manh! Tôi đã trở về!"
Doãn Manh ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt không có biểu tình gì cho cậu ta xem, rồi lại cúi đầu viết tiếp bài thi số học.
Lâm Kha:...... Sao cậu lại đắc tội với cô rồi......
Không giống như học kỳ trước, lần thi giữa kỳ này Doãn Manh cảm thấy trôi qua quá nhanh.
Bài thi trừ vật lý có chút cao siêu một chút ( Từ trước đến giờ thầy Tôn ra đề đều khó), đề viết văn ngữ văn cô không am hiểu loại tài liệu thời sự ra, thì những thứ khác đều ở trong dự liệu. Trên cơ bản 80%, Doãn Manh cảm thấy mình đã ôn tập qua.
Chỉ có điều, muốn đạt tới chuyện vượt qua Lâm Kha, thì hoàn toàn không thể. Điểm này, Doãn Manh cũng cảm nhận được.
Coi như là phát huy vượt xa bình thường, Doãn Manh cũng cảm thấy với thực lực bây giờ của cô cũng không thể vượt qua Lâm Kha.
"Doãn Manh!"
"Có!" Doãn Manh đột nhiên đứng lên, nhìn thấy cô Lý cầm bảng thành tích của cô mỉm cười với cô.
Qua nét mặt của cô ấy, hẳn là không quá kém nhỉ?
Doãn Manh không dám suy đoán bừa thêm, nhanh chóng chạy lên nhận lấy bảng thành tích.
Tay nhận lấy phiếu điểm của cô rất vững vàng, bởi vì trong lòng đã nắm chắc, dĩ nhiên là không có mong đợi quá lớn gì nhìn về phía bảng thành tích.
Qủa nhiên xếp hạng khối 28. Mặc dù khoảng cách không lớn, nhưng chỉ cần thứ hạng tăng lên, thì vấn đề không lớn, ngay sau đó đứng thứ hai trong lớp?!?!?!
Cô vượt qua Lâm Kha hay là vượt qua Vương Thanh Nhã?
Mặc dù khả năng vượt qua Lâm Kha không lớn, nhưng vẫn làm cho cô hoàn toàn hưng phấn! Ngoài miệng nói không nghĩ đến chuyện vượt qua, vượt qua cũng vô dụng, trên thực tế vẫn thầm chà xát hai tay so sánh, loại chuyện như vậy bản thân Doãn Manh cũng không nhịn được.
Hoàn toàn không ngồi yên muốn xem thành tích của Lâm Kha, thế nhưng cậu ta đã không còn ngồi phía sau cô mà còn cách một đường đi nữa.
Hơn nữa lần này bởi vì thời gian eo hẹp, cô Lý hoàn toàn không căn cứ theo thứ tự thành tích phát ra, dẫn đến Lâm Kha còn xoay bút phát ngốc ở phía sau.
"Lâm Kha!"
Lúc một tiếng Lâm Kha vang lên, Doãn Manh kích động còn hơn Lâm Kha.
"Đứng nhất toàn khối. Cố gắng giữ vững." Ánh mắt của Cô Lý nhìn về phía Lâm Kha dịu dàng tưởng chừng như sắp chảy ra nước, Doãn Manh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của đám giáo viên ban thực nghiệm kia......
Như đã đoán trước, lại làm cho cả người Doãn Manh đều buông lỏng.
Lâm Kha cầm phiếu điểm quay về, hiếm thấy nhìn Doãn Manh cười đắc ý. Doãn Manh cũng không có cảm thấy chán ghét, ngược lại máu toàn thân như đang sôi trào lên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT