Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

"Nói này, Lâm Kha?"

Lâm Kha ngẩng đầu, cách lối đi hành lang hẹp dài đáp: "Cái gì?"

Doãn Manh cân nhắc dùng từ, từ trong cặp sách lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Lâm Kha: "Giúp tôi cám ơn Emma, đã giúp đại ân."

Lâm Kha cầm cái hộp quan sát một chút: "Cái gì vậy?"

Doãn Manh: "Món điểm tâm ngọt mới mẹ tôi làm, bà nói Emma rất thích loại đồ ăn vặt này."

Lâm Kha cái hiểu cái không gật đầu một cái: "Emma làm cái gì? Mà phải cám ơn bà ấy?"

"Hả? Cậu không biết sao? Emma tuyên truyền giúp nhà hàng của chúng tôi, đăng ở trên tạp chí." Doãn Manh sửa lại ruy băng của cái hộp trên tay Lâm Kha, nghiêm túc nói, "Rất nhiều khách tới......"

Lâm Kha quơ quơ cái hộp: "Ah, bà ấy làm gì chưa bao giờ nói với tôi......" Nói xong bỏ vào trong hộc bàn, "Tập sách số học cậu làm xong chưa? Cho tôi mượn chép chương hai một tí."

Doãn Manh chảy vạch đen: "Không phải ngày hôm qua cậu mới vừa học nhóm xong, đều đã làm...... Tại sao còn chép của tôi, ngày mai mới nộp."

"Lười." Lâm Kha duỗi chân dài một cái, trắng trợn chiếm đoạt vị trí của Tần Kiến Bác. Tần Kiến Bác đi uống nước trở về giận mà không dám nói gì, lại không dám ngồi chỗ của Lâm Kha, ảo não chạy tới chỗ bạn tốt Điền Sảng của cậu ta ở bên kia.

Mắt thấy một màn "Ác bá học đường" này Doãn Manh thở dài, trước tư thế "Cậu không cho sẽ không đi" Lâm Kha bày ra, lấy vở ra ném lên trên đầu cậu ta.

Lâm Kha âm trầm cười một tiếng: "Nghe Trần Tư Dĩnh nói, mục tiêu thi giữa kỳ của cậu là đứng nhất lớp à. Cũng chính là vượt qua tôi?"

Trong lòng Doãn Manh bỗng lộp bộp, trong lòng thầm mắng Trần Tư Dĩnh lắm mồm một tiếng: "Không có, tôi làm sao mà loại bỏ được vị trí đầu của cậu được."

"Đừng chối á. Nhóc lùn. Dã tâm của cậu không nhỏ nhỉ?" Lâm Kha mở cái hộp nhỏ Doãn Manh cho cậu ta ra, từ bên trong lấy ra một viên gạo nếp nắm trắng, bỏ vào trong miệng, "Ah, mùi vị thật ngon! o(≧v≦)o"

"Ôi chao, cái đó là cho Emma mà." Doãn Manh đành chịu, "Cậu tới đây là muốn khiêu khích sao?"

"Tôi ăn được thì đồng nghĩa với bà ấy ăn được~" Lâm Kha híp đôi mắt một cái, "À không, tôi tới để nói, cậu đã thành tâm thành ý muốn tuyên chiến như vậy, vậy tôi phải nghiêm túc thi rùi~"

Chẳng lẽ lúc trước thằng nhãi này còn chưa có nghiêm túc thi sao?!?!? (╯‵□′)╯︵┻━┻

Không có nghiêm túc thi còn đứng thứ ba toàn khối! Lừa quỷ à? Thằng nhóc này lớn lối như vậy, Doãn Manh cũng không có ý định dung túng cậu ta, liếc mắt một cái: "Không cần. Cậu cứ phát huy một chút tác dụng cụ thể của cậu là được."

"Tác dụng cụ thể là cái gì?" Lâm Kha hào hứng bừng bừng đặt câu hỏi.

"Giảng cho tôi câu hỏi đề thứ ba này."

"Oh tôi xem một chút."

Bắt đầu đếm ngược tới kỳ thi giữa kỳ, Doãn Manh lau bảng tin sau tấm bảng đen, dùng phấn viết từng số, bất đắc dĩ chiều cao không tốt, đành phải dọn cái bàn đứng lên trên viết mấy chữ "Thời gian đếm ngược Thi giữa kỳ".

Đúng lúc Hoa Bội đi ngang qua cửa sau lớp 7, nhìn thấy Doãn Manh tốn sức viết cái này, liền đẩy cửa đi vào: "Ồ! Cậu còn vẽ báo bản hả?"

Doãn Manh bị dọa sợ quay đầu sang, nhìn thấy là Hoa Bội, mới nói: "Lý Lộ vừa trở về liền chạy mất, tớ làm cu li giúp cậu ấy á! ╮(╯-╰)╭"

Hoa Bội nghiêng đầu: "Aiz, vậy sao ~ lại nói lâu rồi cũng không thấy cậu tới phòng hoạt động của câu lạc bộ á."

Doãn Manh tự suy nghĩ một chút, đúng thật, hình như lâu rồi cô không có đi. Kể từ khi giao những việc vặt của Xã Liên cho Vương Khiết Linh xử lý, cũng bởi vì việc học cùng những chuyện trong lớp nên không có đi qua đó. Dù sao cô ấy có nhiều nhân thủ rãnh rỗi thế mà!

Kỳ thật hiện tại trưa mỗi ngày Lâm Kha đều đi chơi bóng rỗ, rất ít đi câu lạc bộ, liên tiếp bởi vì học tập tăng lên, Doãn Manh không tự học buổi tối nữa nên cũng rất ít đi câu lạc bộ.

"Aiz, đúng vậy. Tớ nói làm sao sắp đến giữa kỳ rồi mà sao không gặp được mặt cậu, nếu không hay là chiều mấy ngày nay sau khi tan lớp hai ta tự học nhé."

Hoa Bội cắn cắn môi: "Aiz, thật ra thì tớ vẫn luôn ở đấy."

Doãn Manh bước từ trên ghế xuống: "Nói uất ức như vậy. Buổi tối nhớ chờ tớ nha!"

Hoa Bội gật đầu một cái, đạp lên tiếng chuông vào học đi xuống cầu thang.

Doãn Manh vẫn luôn không liên lạc với Hoa Bội, dẫn đến có rất nhiều tin tức liên quan đến cô ấy cũng không truyền tới lỗ tai cô.

Cho nên viết viết bài tập, Doãn Manh nhận được một tin tức kinh người——

"Mẹ nó!!!! Cậu nói cái gì?!?!?"

Doãn Manh vẻ mặt vặn vẹo, bút trên tay cũng rớt xuống: "Cậu và Hàn Siêu ở cùng một chỗ? (╯‵□′)╯︵┻━┻"

Khuôn mặt Hoa Bội có chút đỏ lên: "Sao cậu nói lớn tiếng như vậy chứ!"

Doãn Manh bị dọa sợ nhặt bút lên: "Mẹ nó, thật xin lỗi." Lúc cúi người xuống khuôn mặt vùi vào trong bóng tối, thằng nhãi Hàn Siêu kia thế mà thừa dịp cô không chú ý đã đắc thủ hự hự hự hự hự!

Hoa Bội sợ hết hồn: "Cậu không sao chớ? Sao kích động lớn như vậy?"

Vẻ mặt của Doãn Manh đã khôi phục thong dong: "Các cậu làm thế nào ở cùng một chỗ vậy?"

Hai mắt Hoa Bộ nhìn lên trời, giả vờ như đang ngắm phong cảnh: "Chính là tớ đột nhiên thiếu người làm mẫu......"

"Mẹ nó." Doãn Manh mím môi, "Đừng nói nữa. Tớ không muốn mơ mộng."

"Cậu nghĩ gì vậy! Không phải là người mẫu khỏa thân!" Hoa Bội dùng đầu bút chọc chọc bài thi, vẻ mặt khinh bỉ.

Trong lòng Doãn Manh phun trào: "Được rồi tớ biết rồi. Chúc các cậu hạnh phúc o(* ̄▽ ̄*)o."

Hoa Bội mới vừa bĩu môi, Hàn Siêu liền tiến vào: "Vợ ơi áo của anh có để quên ở chỗ này của em không!"

Vừa đẩy cửa ra, Hàn Siêu nhìn thấy Doãn Manh cả người đều nhảy lên: "CMN! Tại sao cậu ở chỗ này, ở chỗ này còn không có động tĩnh!"

Doãn Manh nhanh chóng xông tới đá Hàn Siêu ra ngoài: "Nói! Thành thật khai báo! Cậu đã làm cái gì với Hoa Bội!"

Cơn bão của Doãn Manh còn chưa có phát xong, Trần Tư Dĩnh từ trên lầu lao xuống, đẩy Doãn Manh ra đạp Hàn Siêu một đạp: "Tôi nhổ vào! Cậu lại dám cùng con tiện nhân Mạnh Thi Nguyệt kia ở cùng một chỗ?!? Cậu có tự tôn hay không! Cô ta chỉ xem cậu như vỏ xe phòng hờ đấy!"

"Cái gì?" Hoa Bội trừng mắt, cũng đi ra.

Hàn Siêu thật là có khổ mà không nói ra được, nuốt một bụng nước đắng, cuối cùng không nhịn được quát to lên: "Tôi nhổ vào! Anh không có! Bội Bội, anh thề!" Giọng nói của Hàn Siêu vang vọng, vang vọng trong hành lang, âm cuối nhỏ bé yếu ớt, nghe giống như không có gì.

Thật may là hiện tại không có ai đi ngang qua, nếu không có lẽ chuyện Hàn Siêu bắt cá hai tay cả trường sẽ đều biết hết.

Hàn Siêu oan ức gần chết: "Tớ không có! Con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ với Mạnh Thi Nguyệt ở cùng một chỗ! Ngậm máu phun người! Fuck!"

Doãn Manh hồ đồ hơn rồi, cô còn chưa có từ trong kích thích Hàn Siêu câu mất Hoa Bội tỉnh táo lại, bên này liền chỉ trích Hàn Siêu trật đường ray rồi!

Nhưng coi như Hàn Siêu láu lĩnh mộtchút, cũng sẽ không phải là cậu ấm hoa tâm chân trong chân ngoài kia, học kỳ trước hình như còn nói thích Hoa Bội mà, hiện tại làm sao mà vừa tới tay lại đi thông đồng với người khác chứ?

"Đừng nóng vội, từ từ nói. Trần Tư Dĩnh cậu trông thấy cái gì?"

Trần Tư Dĩnh được Doãn Manh kéo từ trên người Hàn Siêu xuống, cô ấy cũng hồ đồ: "Hoa Bội cậu với Hàn Siêu ở cùng một chỗ à?"

Hoa Bội thật sự không giải thích được mớ bồng bông này: "Đúng vậy á......"

Nói xong cô ấy liếc mắt nhìn Doãn Manh một cái.

Doãn Manh nuốt nước miếng một cái, cảm thấy mình sắp thành chuyên gia sữa chữa sai lầm, nhưng nếu Hoa Bội cầu viện, cô cũng không có gì oán thán. Lại không nghĩ rằng cô còn chưa kịp mở miệng, Trần Tư Dĩnh liền chuyển hướng, cười khan: "Ha ha ha ha, chuyện đó không có gì... Không có gì......"

"Đợi chút, xảy ra chuyện gì!"

Mặt Trần Tư Dĩnh có hơi đỏ lên: "Là tớ không có làm rõ ràng......"

Thì ra là Phùng Linh Khải e sợ thiên hạ không loạn, hôm nay vừa đánh bóng xong trở lại bát quái với Trần Tư Dĩnh: "Tớ nói này, Hàn Siêu gần đây thật là quái lạ."

Trần Tư Dĩnh vừa nghe có bát quái liền chen vào một chân: "Làm sao vậy?"

Phùng Linh Khải luôn luôn tìm cơ hội bát quái với nữ thần: "Tớ nhổ vào, cậu biết gần đây Hàn Siêu đều không cùng tớ về nhà không? Cậu ta đều đi một mình."

"Vậy thì có cái gì mà kích động á. Tớ cũng về nhà một mình này." Vẻ mặt Trần Tư Dĩnh khinh bỉ.

Phùng Linh Khải: "Không phải á. Hàn Siêu với tớ ở cùng một tòa lầu, cậu nhớ cái ngày tuyển cử nhỏ của hội học sinh chúng ta sớm tan lớp đó không, lần đó tụi mình làm xong bài tập rồi mới về nhà, cậu ta nói cậu ta có chuyện nên tớ đi về trước. Tớ về đến nhà xong đi xuống mua giúp ba tớ tờ báo, tối đó hơn 8 giờ, đúng lúc bắt gặp cậu ta trở về!"

Trần Tư Dĩnh nghe không hiểu rõ: "Vậy thì thế nào?"

Phùng Linh Khải làm ra vẻ thâm trầm: "Cái này cũng chưa tính là gì. Về sau trên đường tớ về nhà, lúc về nhà thuận tiện tạt qua Triêu Việt bên cạnh mua cơm, tình cờ gặp phải Hàn Siêu và một nữ sinh tóc dài bồng bềnh đi xem phim! Lớp chúng ta cũng chỉ có Mạnh Thi Nguyệt tóc dài như vậy!"

Trần Tư Dĩnh ngạc nhiên há miệng.

Phùng Linh Khải vừa thấy cô nàng sợ ngây người, cuối cùng tổng kết nói: "Cho nên! Hàn Siêu cậu ta! Và, Mạnh Thi Nguyệt, đang yêu nhau!"

Trần Tư Dĩnh: "Bây giờ Hàn Siêu đang ở đâu?" Từ khi vừa tựu trường cô ấy đã không ưa Mạnh Thi Nguyệt, ở trong đám nữ sinh thì làm ra vẻ, còn ở trong đám nam sinh thì tỏ ra nhu nhược, rõ rành rành vừa tựu trường liền đùa bỡn Hàn Siêu, vốn cho rằng Hàn Siêu đã hiểu, lại không nghĩ rằng hiện tại cậu ta đột nhiên lại dán vào! Không thể nhẫn nhịn!! Loại bạn bè này!!!

Phùng Linh Khải thấy Trần Tư Dĩnh phản ứng bình tĩnh, thưa dạ nói: "Chắc là cậu ấy đi phòng hoạt động câu lạc bộ để cất bóng rỗ rồi......"

Trần Tư Dĩnh bộ dạng ngún nguẩy lao xuống. Ngay sau đó chính là một màn Doãn Manh nhìn thấy kia.

Trần Tư Dĩnh ngượng ngùng nói: "Tớ không ngờ ah.... Thì ra là Hoa Bội."

Doãn Manh nhìn mái tóc thật dài của Hoa Bội, quả thật, nhìn ngoại hình bên ngoài Hoa Bội thật sự rất giống Mạnh Thi Nguyệt. Nhưng kỳ quái chính là cô chưa bao giờ cảm thấy Hoa Bội khó chung đụng.

Hàn Siêu gãi gãi đầu, thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Mẹ nó, cậu muốn hù chết tớ à!"

"Cho nên nói các cậu làm gì mà giấu diếm kỹ như vậy!" Trần Tư Dĩnh liếc mắt xem thường một cái, "Phùng Linh Khải cũng không biết!"

Trái lại Hoa Bội bị nói nên ngượng ngùng: "Tớ muốn nói ra, nhưng vẫn không có gặp mặt Doãn Manh ah."

Hàn Siêu có tật giật mình tránh né tầm mắt: "Mẹ nó, tớ nào dám nói. Các cậu đều hung dữ như vậy." Nói xong trong lòng âm thầm nghĩ, thằng cháu Phùng Linh Khải kia, quá lắm mồm, nhìn xem cậu ta thoát thân được có đi chỉnh nó không!

Không ngờ Hàn Siêu còn chưa có thoát thân được, giọng nói của Lâm Kha liền truyền đến: "Hàn Siêu cậu làm gì thế! Cất có một quả banh mà cũng chậm như vậy."

Hàn Siêu giống như tìm được cứu tinh: "Cứu cứu tớ với! Đang bị vợ cậu và bạn thân của vợ cậu bao vây!"

"Nói cái quỷ gì đó!" Doãn Manh liếc mắt một cái, lại nhìn thấy khuôn mặt sáng lạn của Lâm Kha.

Lâm Kha: "Vậy cậu ngoan ngoãn chịu chết đi."

Doãn Manh: "Lâm Kha cậu biết Hàn Siêu và Hoa Bội ở cùng một chỗ không?"

Lâm Kha bước chân loạn choạng một cái, ánh mắt lóe lên: "Oh."

Oh con khỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play