“Ngu xuẩn!” Công tước đại nhân cơ hồ không kìm nén được tâm tình cầm phần tài liệu được Hughes đưa cho vứt tới trước mặt Raymond.

Không ngờ đứa con trai trưởng này lại ngu ngốc đến như vậy, Công tước đại nhân nổi cơn tam bành, hung hăng đánh mắng Raymond một trận, muốn đánh cho cái đầu ngu muội của gã trở nên sáng suốt được tí.

“Cha!” Raymond không khỏi đỏ mắt.

Người cha luôn luôn yêu thương gã, bởi vì một người không gặp hai mươi năm mà trách mắng gã, thậm chí còn không bận tâm xung quanh có ai hay không.

Cho dù là em trai của gã thì sao chứ?

Gã thừa nhận, Lê Hi quả thực rất có thiên phú trong lĩnh vực Chính trị, nhưng trong suốt hai mươi năm qua gã cũng mang vinh quang về cho gia tộc rất nhiều mà, chẳng lẽ cha còn chưa có thỏa mãn sao?

Sự nhục nhã này khiến gã không thể nào chống cự lại được, ánh mắt nhìn Công tước đại nhân lấp loáng sự hận ý.

“Thì sao? Con vẫn không hiểu rõ tại sao ta lại tức giận, phải không?” Công tước đại nhân đã hoàn toàn thất vọng với Raymond.

“Con biết, là cha nhìn trúng sự tài hoa của nó, lại không muốn mẹ tiếp tục thương tâm. Nhưng con cũng có thể vì gia tộc mà ra sức mà! Tên Rollin kia bất quá chỉ là một đứa tiện chủng lưu lạc ở bên ngoài, cho dù nó có tài giỏi thế nào đi nữa thì với xuất thân từ một xóm nghèo cũng đã là một vết nhơ của gia tộc. Trên lưng đeo xuất thân như vậy, nó có thể ở trong cái Nghị viện đó tiến được bao xa? Sớm muộn gì nó cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người trỉ trích, một khi sự việc đã xảy ra thì sẽ ảnh hưởng lên toàn bộ gia tộc. Mà con, coi như là người thừa kế tương lai của gia tộc Oderschvank, thì càng không có cách nào tha thứ cho điều đó được! Một gia tộc cao quý tuyệt đối sẽ không chứa chấp cái thứ bại hoại vô sỉ đó!” Raymond tức giận tố cáo với Công tước đại nhân.

“Vết nhơ của gia tộc? Người thừa kế tương lai? Bớt dùng cái loại lời nói đẹp đẽ này mà lấy lòng ta đi!” Công tước đại nhân tức đến mắc cười “Bất quá đó chỉ là lòng dạ hẹp hòi ham muốn hư vinh của con thôi! Ta hỏi con, Raymond, vào cái ngày mà Hội nghị tiến hành cải cách, số người ủng hộ bên phía Nghị viên đã chiếm hơn phân nửa dân số, con có biết điều đó là nghĩa gì không?”

“…” Vẻ mặt của Raymond đầy mê mang, hoàn toàn không hiểu lời nói của ông ta.

“Chính là đổi mới cải cách. Trước mắt Đế Hậu hòa thuận, Thái tử là cường giả mạnh nhất Đế quốc, mẫu tộc Coleman của Vương hậu lại là tướng lĩnh xuất thân từ bình dân lập nghiệp, hơn nữa còn là tâm phúc được hoàng gia bồi dưỡng nên. Bởi vì bọn họ xuất thân bình dân, không có căn cơ nào, chỉ vỏn vẹn dựa vào hoàng gia nên mới có thể tồn tại được trong một thế giới đầy rẫy âm mưu xảo quyệt đó, vì thế họ lại càng được bệ hạ tín nhiệm coi trọng. Mà hiện nay đại đa số lão quý tộc còn chưa có nhận ra điều đó, ngược lại chỉ đắm chìm vào cuộc sống xa hoa trụy lạc mà không biết rằng, không chỉ ở Hội nghị, ngay cả quân đội cũng đang dần bị chiếm đóng. Con cho rằng thế cục trước mắt rất tuyệt sao? Ta nói cho con biết, Bởi vì có gia tộc Oderschvank chống đỡ nên bệ hạ và Vương hậu mới không có động vào đám lão quý tộc kia. Một khi ta mà ngã xuống rồi, nhóm lão quý tộc đó sẽ như rắn mất đầu, nhất định sẽ xảy ra một cuộc tranh đoạt quyền lợi. Mà phe thần dân cáo già đó chắc chắn sẽ không bỏ qua thời cơ này, sẽ nhanh chóng hốt trọn cái bánh ngon lành đó! Sức mạnh của một thế gia trong suốt trăm năm qua là một món béo bở, bất luận là ai thì cũng khó lòng cự tuyệt được. Mà hậu quả của việc thua nước cờ này chính là gia tộc Oderschvank sẽ triệt để biến thành con rối của hoàng gia, không còn sự vinh quang của năm xưa nữa! Chỉ bằng chút tâm tư nông cạn hiện tại của con, có thể làm được điều gì lớn chứ? Đúng là cái thứ ngu xuẩn!” (Tính nói là cái thứ dốt bỏ mẹ mà thui, quý tộc ai lại nói thế hi hi)

“Vậy còn Rollin kia thì sao? Nó cũng chỉ là một công cụ hôn nhân Omega mà thôi!”

“Nếu như nó cùng hoàng gia đám hỏi, thu phục hoàn toàn Thái tử, vậy thì giá trị của nó so với con ở trong gia tộc Oderschvank này còn cao hơn gấp trăm lần! Ngược lại là con.” Công tước đại nhân nhìn gã mang theo một tia bi ai “Con cho rằng trong lúc này còn có cái quyền phát biểu ý kiến gì sao? Thái tử vì sao chỉ đưa cho ta bản sao? Kia chẳng phải chính là cảnh cáo trắng trợn, sau này nếu còn làm ra hành động gì đáng ngờ nữa, thì đấy chính là chứng cớ đưa con vào chỗ chết! Mưu hại anh em ruột là tội gì con so với ta còn rõ ràng hơn!”

“…” Raymond giờ mới ngộ ra, gã chán nản tê liệt ngã ngồi trên đất.

“Mau cút trở về phòng mà cảnh tỉnh lại cho ta!” Thấy bộ dáng vô năng của gã, Công tước không muốn nhiều lời với gã nữa, dứt khoát sai người hầu cưỡng chế mang gã về phòng.

Trước khi đi, ông ta nhìn thoáng qua bụi cây sau lưng nói một câu sâu xa “Làm người thì phải biết đủ, biết bổn phận và địa vị của mình nằm ở đâu.”

Xoay người trở lại đại sảnh, Công tước đại nhân nhìn Lê Hi tiến lui có chừng mực, cùng quan khách oanh oanh yến yến nói chuyện náo nhiệt, âm thầm thở dài một cái.

Xem ra tương lai của gia tộc Oderschvank đành phải dựa vào đứa con trai trước mắt này rồi.

Chỉ trách bản thân bước đầu đã đi sai một nước cờ, giờ mới phải gánh tội nghiệt này lên đầu.

Suy nghĩ kĩ thì thấy, Alpha và Omega thì có gì khác nhau chứ.

Tình thế trước mắt đã không còn giống như hai mươi năm trước nữa, thủ đoạn của hoàng gia vô cùng lãnh khốc, nếu không cẩn thận liền trở thành con rối ngay. Không bằng để cho Omega này làm đương gia, vứt bỏ vũ khí hóa thành lương dân thì may ra còn bảo vệ được cái mạng nhỏ.

Là một thế gia quý tộc hơn trăm năm, đạo lý co được giãn được đã ăn sâu vào trong đầu rồi a!

Còn về phần raymond…

Trong mắt của Công tước đại nhân thoáng lóe lên một tia dữ tợn, đây chính là thời điểm khí xa bảo suất rồi! (Khí xa bảo suất: hy sinh cái nhỏ để bảo vệ cái lớn.)

Trong vườn hoa lúc này, Lozie vốn đang nấp sau bụi cây vẫn không có ló đầu ra.

Ả đang ôm chặt cánh tay, toàn thân run sợ lẩy bẩy.

Buổi tiệc tối hôm nay khiến ả nhìn ra quá nhiều thứ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi một sớm một chiều đã phá vỡ toàn bộ nhân thức của ả.

Ả cho dù có nằm mơ cũng thể nghĩ rằng, đường đường là một người anh trai trưởng đầu đội trời chân đạp đất không gì không làm được vậy mà lại thua triệt để dưới tay của Lê Hi. Còn tình cảnh của gia tộc Oderschvank càng khiến ả kinh ngạc không thôi. Hơn nữa còn có quan hệ giữa Lê Hi và Thái tử…

Nhớ lại chỗ khuất người khi nãy, hình ảnh một Alpha cao lớn ôm lấy một Omega dung mạo hơn người vào trong lòng với sự cưng chìu tràn đầy đó khiến ả ghen tị không thôi.

Đó chính là Alpha tôn kính, cao quý nhất của Đế quốc Carter, căn bản không có bất kì Omega nào có thể chạy thoát khỏi mị lực của y. Cho dù là một thiếu nữ thẹn thùng khi nhớ đến điện hạ cũng không khỏi mặt đỏ tim đập mạnh.

Nhất là lúc Vương hậu ngỏ ý muốn kết thông gia với gia tộc Oderschvank, trước khi Lê Hi trở lại thì ả chính là một trong những người được tuyển chọn cho vị trí Thái tử phi. Giờ Lê Hi đã trở về, trong nháy mắt ả liền mất đi tất cả ưu thế. Lại nghĩ đến bộ dáng Hughes thâm tình nhìn Lê Hi, Lozie ghen tị đến tức điên, hận không thể giết chết Lê Hi để thế bản thân vào đó. (con này có thiên phú tìm đường chết vãi =.,=)

Lời nói trước khi rời đi của Công tước đại nhân khiến Lozie nháy mắt tỉnh táo lại, ả hung hăng chùi đi nước mắt trên mặt, không ngừng âm thầm cảnh cáo chính mình.

Nếu như không thể có được tình yêu thương thật sự của vợ chồng Công tước thì ả phải có được lợi ích từ họ! Ả ở trong nhà họ làm một con rối hơn hai mươi năm nay, làm sao có thể cam tâm bị lấy đi tất cả mọi thứ, trở thành một con chó nhà có tang bị đuổi ra khỏi cửa chứ?

Các người ngàn vạn lần không được khinh thường tôi!

Lozie cẩn thận chỉnh chu lại quần áo rồi xoay người trở lại đại sảnh.

Đường vẫn còn dài lắm, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!

Kể từ ngày hôm nay, không chỉ riêng mình Rollin, mà là tất cả.

Ả sẽ hoàn toàn vứt bỏ lương tri, đem những ai đã phản bội ả đều dẫm nát dưới chân!

Yến tiệc kết thúc trong hoàn mỹ, thân phận của Lê Hi cũng được phơi bày ở trường học, còn ở trong giới quý tộc thì từ từ hình thành một lời đồn đãi khác.

Sau yến hội, Thái tử điện hạ nhất kiến chung tình với Lê Hi, đã bắt đầu theo đuổi công khai.

Mà việc Hughes luôn xuất hiện trước cổng trường càng thêm xác minh cho lời đồn.

Tránh đi mọi ánh mắt hâm mộ, Lê Hi ôm bó hoa hồng trở lại phòng của mình. Lấy ra tờ giấy nhỏ tỏ tình được gắn lên đó rồi cắm hoa vào bình.

Đây đã là thế giới thứ ba rồi, cách theo đuổi của người đó vẫn nhàm chán như vậy.

Bất quá khí trời hôm nay rất tốt, rất thích hợp để hẹn ai đó đi uống trà.

Lê Hi suy nghĩ một lát, sau đó cẩn thận cất tờ giấy nhỏ kia đi, đôi môi khẽ cong tạo thành nụ cười ngọt ngào.

Mà trong lúc này Hughes nhìn bản báo cáo mà thuộc hạ đưa lên với vẻ mặt âm trầm.

Từ sau bữa tiệc, y vẫn đang cố gắng điều tra thân phận của Lons Rednok. Có thể nói thủ đoạn của người đàn ông này quả thực rất không tầm thường, với thế lực của y cư nhiên lại không thể điều tra ra người này.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề, áp bách, trong mắt Hughes thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn, trên ngón tay y chợt lóe lên một đốm sáng màu lam tối, phần báo cáo kết quả với dòng chữ ‘Tra không ra người này’ liền tan thành bột phấn.

Ngọn lửa tức giận hầu như thiêu cháy toàn bộ lí trí của y, dị năng bạo ngược cơ hồ sắp phát tán ra ngoài.

Nhớ lại vẻ mặt mang theo đau thương của Lê Hi, sự đố kỵ trong lòng y càng khắc sâu hơn.

Đột nhiên thiết bị truyền tin trên cổ tay vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Hughes.

Vừa cúi đầu nhìn một cái, khí lạnh bao phủ toàn thân y nháy mắt tản đi hết, thân thể ngược lại có chút cứng ngắc.

Một lát sau, y mới lấy lại tinh thần, đem tin tức vừa mới nhận được giữ gìn cẩn thận.

Đứng dậy với tay lấy cái áo khoác treo bên cạnh mặc vào, Hughes tỉ mỉ chỉnh chu lại quần áo, sau đó sải bước ra khỏi phòng làm việc ở quân đội.

Mà bên kia, Lê Hi đi ngang qua một màn khiến hắn phải kinh ngạc dừng chân lại.

Vốn khinh thường một nơi nhàm chán như thư viện vậy mà bây giờ Lozie đang ngồi ở một góc nghiên cứu tài liệu.

Từ sau khi thân phận của hắn được minh bạch, Lozie theo đó càng trở nên lúng túng hơn. Có thể chuyện này không mang đến thống khổ cho ả mà ngược lại cho ả một cơ hội lột xác.

Đại tiểu thư Lozie ngây thơ, bốc đồng không hiểu chuyện trước đó nay đã trở nên trầm ổn hơn một chút.

Ăn mặc khiêm tốn, ứng xử khéo léo, một cái nhấc tay nhấc chân cũng mang theo tư vị thành thục của một phụ nữ trưởng thành.

Mặc dù cùng đứng một chỗ với hắn xem ra còn chút non nớt nhưng không thể không phủ nhận, lúc ở một mình thì ả đích xác là một cá nhân khiến người khác phải chú ý.

Nhìn bóng dáng của Lozie ở bên trong thư viện, Lê Hi cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc. Nghĩ ngợi trong chốc lát, hắn mới nhớ lại vị trí mà Lozie mới ngồi ban nãy chính là nơi mà hắn vẫn thường hay ngồi đó đọc sách trước đây.

Nhẹ nhàng thầm cười một tiếng, Lê Hi theo bản năng sờ sờ cái nhẫn đeo ở ngón tay út.

Đúng là, so với dáng vẻ cao quý phóng khoáng rộng rãi trời sinh của Công tước phu nhân mà nói thì bộ dáng khiêm tốn ưu nhã lễ độ của mình còn dễ dàng bắt chước hơn.

Chẳng qua là, loại đơn thuần bắt chước này có thể tạo được tác dụng gì chứ?

Nhớ tới những hành động nhỏ của ả gần đây, Lê Hi lắc đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Trước mắt còn có việc quan trọng cần phải giải quyết hơn là đối phó với nữ nhân này.

Lê Hi chỉnh sửa lại quần áo một chút rồi đi tới chỗ Bách Mộc viên.

Mà Lozie nhìn theo bóng lưng của Lê Hi cũng lâm vào trầm tư.

Bây giờ Lê Hi đã không còn là công dân thấp hèn không thế lực chống lưng như trước nữa. Vợ chồng Công tước đã rất coi trọng hắn, Thái tử lại thường xuyên bầu bạn bên cạnh, ả hầu như không có cơ hội để táy máy tay chân.

Trừ phi là dùng những phương pháp khác, để cho hắn hoàn toàn mất đi cơ hội trở mình.

Nhớ tới kì nghỉ thực tập sắp tới, Lozie nheo mắt lại, trong lòng dần sinh ra một tâm tư ác độc… (Tìm đường chết nhiều nhiều vào đi gái)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play