Editor: Hải Bình

Hạ Diệc Sơ chờ nha hoàn lau khô tóc cho mình xong, cô không để cho nha hoàn vấn tóc mà ra lệnh cho toàn bộ người trong phòng lui ra ngoài, thậm chí cả Mặc Thiên Trần.

Nhưng có hai người đang dọn dẹp chăm màn của Hạ Diệc Sơ, một người trong lúc đi ra ngoài đã lén lút ngoái lại nháy mắt với Hạ Diệc Sơ, sau đó lại bí ẩn ấn tờ giấy nhỏ vào tay cô.

Hạ Diệc Sơ sửng sốt, vẻ mặt không thay đổi cầm tờ giấy kia, nắm chặt ở lòng bàn tay.

Hạ Diệc Sơ nhớ rõ nha hoàn này tên là Bích Ngọc, tuy rằng nàng ta là nha hoàn nhất đẳng, nhưng ngày thường lại rất ít nói, từ trước đến nay đều chăm chỉ làm việc, nhưng Hồng Nguyệt lại nói xấu Bích Ngọc rất nhiều, cho nên nguyên chủ đối Bích Ngọc tuy rằng hơi vừa lòng, chỉ là cũng không thích mấy.

Chờ mọi người lui ra rồi, Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên mép giường mở tờ giấy ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, đáy mắt xẹt qua tầng lạnh lẽo, môi đỏ nhếch lên, thần sắc hơi mang một tia nhẹ trào.

Hạ Diệc Sơ nằm trên giường nặng nề ngủ.

Lúc tỉnh lại thì đã là buổi chiều.

Hạ Diệc Sơ vừa mở miệng, thì có bọn tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào, trang điểm chải chuốt cho cô.

"Thất hoàng tử đâu?" Hạ Diệc Sơ hỏi Hồng Nguyệt.

"Bẩm chủ tử, Thất hoàng tử sau khi ra khỏi phòng này, cũng đi vào trong phòng của mình ngủ một giấc, hiện tại thần thái sáng láng, ở trong hoa viên bắt chuồn chuồn." Thần sắc Hồng Nguyệt tôn kính đáp lời, trong lòng lại cảm thấy Hạ Diệc Sơ hơi khác lạ.

Làm đại nha hoàn được sủng ái nhất bên cạnh phi tử của Thất hoàng tử, nàng ta biết chủ tử của mình rất hận Mặc Thiên Trần, nói trắng ra là hận không thể giết chết hắn.

Nhưng hành động hôm nay của Hạ Diệc Sơ nằm ngoài dự kiến của Hồng Nguyệt, không nói đến lúc Mặc Thiên Trần rơi xuống nước, Hạ Diệc Sơ không tiếc bản thân mà nhảy xuống nước lạnh băng lôi Mặc Thiên Trần lên, ngay cả hiện tại, nói đến Mặc Thiên Trần, trên mặt Hạ Diệc Sơ cũng không mang theo chán ghét.

Lại phải nói, trên người Hạ Diệc Sơ mang theo loại cảm giác khiến người ta nhìn không thấu, trong khoảng thời gian ngắn, Hồng Nguyệt đi theo nguyên chủ bao nhiêu năm cũng không nắm được.

"Ừ, ta đã biết." Hạ Diệc Sơ hơi ngẩng đầu, sau khi tỳ nữ trang điểm xong, ánh mắt dừng ở gương đồng.

Không thể không nói, hệ thống mỗi lần lựa thân thể cho cô đều chọn người có dung mạo nhất đẳng, ví dụ như vị này đây, tuy rằng là thứ nữ trong gia tộc, nhưng mẫu thân nàng ta mười mấy năm trước là đệ nhất mỹ nữ trong hồng lâu bảng, nguyên chủ kế thừa tướng mạo của mẫu thân nàng.

Tuy rằng gương đồng không thể nhìn rõ, nhưng Hạ Diệc Sơ cũng thấy rõ gương mặt của thân thể này.

Thiếu nữ trong gương nhìn như mới mười sau, mười bảy tuổi, da trắng nõn nà, tướng mạo ôn nhu, nhan sắc diễm lệ, kiều mỹ vô cùng.

Thời điểm Hạ Diệc Sơ đang thưởng thức dung mạo này, trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc:

—— Đinh! Chúc mừng ký chủ kích phát thuộc tính hỗ trợ bạn bè tốt, vì để ký chủ có thêm động lực hoàn thành nhiệm vụ, bổn hệ thống tặng cho ký chủ "Tinh vi vũ lực" và "Mỹ mạo mê người", thỉnh ký chủ lại tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ!"

=====================

Lời tác giả:【 Ha ha, đừng hỏi ngày hôm qua vì sao không đăng chương mới, Quân Bảo ngày hôm qua đi chơi, thấy thích một vị soái ca trên đường, hôm nay đi hẹn họ cùng người ta, ha ha ha ha, đừng có bảo ta trọng sắc mà đánh đập, coi như để ta có thêm hai ngày nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu đăng tiếp. 】

===================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play