Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

An Thuần không hiểu vì sao bị Từ lão đạo, người mà mình dẫn theo lại đè mình xuống như thế:

"Từ lão gia, ông đè cháu xuống làm gì? Sao không giải quyết hai đứa đó đi?"

Vừa nói xong, An Thuần bị Từ lão đạo vứt xuống mặt đất.

"Người đã mang đến, muốn tra tấn thế nào các người có thể tự làm đi."

Từ lão đạo nói với Hạ Diệc Sơ.

Tra tấn?

An Thuần vừa nhấc đầu lên đã thấy An Dập và Hạ Diệc Sơ không tổn hao gì đứng đó. Lời Từ lão đạo nói khi nãy là có ý tứ gì? Tra tấn mình sao?

An Thuần quả thực không thể tin được.

"Lão Từ, rốt cuộc ông đang nói cái gì? Hai kẻ nghèo hèn bọn họ cho ông bao nhiêu tiền, tôi cho gấp đôi!"

An Thuần vừa nói vừa từ từ bò dậy, nhưng chưa kịp đứng lên đã bị Từ lão đạo đá sang một bên.

"Ngu xuẩn!"

Từ lão đạo khinh thường nhìn An Thuần, sau đó nói với An Dập và Hạ Diệc Sơ:


"Hai người động thủ nhanh đi, xử lý xong thì đi theo tôi. Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở tốt một chút cho hai người."

Từ lão đạo nghĩ đến lát nữa trong tay mình sẽ có một yêu linh và một dược nhân, hoàn mỹ, ông ta cố gắng kềm chế sự vội vàng trong lòng, chỉ hận không thể lập tức đưa Hạ Diệc Sơ và An Dập về ngay chỗ ở của mình.

"Được!" Hạ Diệc Sơ chạy đến bên cạnh An Thuần.

Hắn nhíu mày nhìn Hạ Diệc Sơ:

"Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây... đừng tới đây.. Aaa!"

Hạ Diệc Sơ phớt lờ, dùng móng vuốt liên tục cào lên mặt hắn.

Hạ Diệc Sơ cào nát mặt An Thuần, sau đó lui lại, ra hiệu bằng mắt với An Dập.

An Dập hiểu ý, đánh cho An Thuần tơi tả phải xin tha, cầu cứu Từ lão đạo.

Nhưng mà lúc này đã có hai vưu vật tồn tại trước mặt ông ta, Từ lão đạo không còn để ý gì đến tiền tài nữa.


Từ lão đạo thúc thủ bàng quan, Hạ Diệc Sơ nhức óc với tiếng la hét của An Thuần nên kiếm miếng vải nhét vào miệng hắn.

Hạ Diệc Sơ vòng tới vòng lui quanh người hắn:

"Khóc cái gì? Không có một chút tiền đồ gì cả. Lúc ngươi cắt da thịt A Li và An Dập, ngươi có nghĩ đến người ta phải chịu đau đớn như thế nào không? Hiện tại còn chưa động dao trên người ngươi. Hay là để ta rạch vài cái trên người ngươi xem cảm giác thế nào?"

An Thuần chỉ biết liên tiếp lắc đầu, thậm chí đã quên dù Hạ Diệc Sơ có thể nói chuyện, cô ấy vẫn chỉ là một con mèo, không thể nào cầm dao được.

An Thuần nửa sống nửa chết nằm đó, Từ lão đạo không hề liếc hắn một cái.

"Hai người xong chưa? Đi được chưa?"

"Đi? Đi chỗ nào? Về nhà ông sao?"

Hạ Diệc Sơ nhìn ông ta bằng đôi mắt xanh thẳm sắc trời.


Từ lão đạo bất giác cảm thấy không thích hợp.

"Lúc nãy ngươi đồng ý rồi mà giờ muốn quỵt nợ sao?"

Xung quanh Từ lão đạo tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Đi theo ông? Để ông đem tôi đi luyện hóa, đem anh ấy đi làm dược nhân sao? Từ lão gia, tôi còn chưa muốn chết đâu, để cho tôi chơi thêm vài năm đi."

"Ngươi tìm chết!"

Từ lão đạo âm trầm, rút kiếm trong tay nhắm thẳng, công kích về phía Hạ Diệc Sơ.

An Dập không thể để yên, chắn mình trước mặt Hạ Diệc Sơ, cùng với lão đạo giao thủ.

Hạ Diệc Sơ trong bộ dạng mèo cũng không thể giúp gì nhiều nên né sang một bên, tránh vướng tay vướng chân An Dập.

Từ lão đạo tuy có tuổi nhưng thể thể linh hoạt cực kỳ, chiêu thức rất lợi hại.

Lúc đầu hai người đánh ngang tay nhưng về sau An Dập bắt đầu yếu thế. Nhiều lần An Dập bị trúng kiếm, năng lực hồi phục giúp An Dập mau lành vết thương, nhưng nếu vết thương nhiều quá thì năng lực này cũng chậm lại.
Từ lão đạo rốt cuộc phát hiện ra nhược điểm của An Dập, liên tục tấn công khiến miệng vết thương của An Dập không lành kịp, máu tươi nhiễm hồng ra cả áo blouse trắng hắn đang mặc, giống như một đóa mạn châu sa nở rộ.

=================================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play