Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Hạ Diệc Sơ trong lòng hoài nghi An Dập nhưng An Dập làm việc gì cũng không ngại có mặt Hạ Diệc Sơ.

Cho dù là tưới hoa, làm việc trong thư phòng hoặc đi đến trường, hắn đều mang theo Hạ Diệc Sơ.

Trong thư phòng, Hạ Diệc Sơ nhìn mười đầu ngón tay An Dập đánh một chuỗi ký tự trên màn hình. Hạ Diệc Sơ nhìn không hiểu nhưng có vẻ quen quen, giống như những ký tự mà Lý Bách Nhiên ở thế giới trước hay gõ.

Thế giới trước, sau khi kết hôn, Lý Bách Nhiên không ra mặt quản lý công ty, chỉ ở nhà làm việc, đôi khi hứng thú sẽ tranh thủ ở trong thư phong, an tĩnh lập trình một số phần mềm.

Hạ Diệc Sơ đưa trà hoặc sữa vào thường thấy mười đầu ngón tay Lý Bách Nhiên múa tán loạn trên bàn phím, một chuỗi số liệu mà cô không hiểu dần xuất hiện.

Sau thấy Hạ Diệc Sơ có vẻ hứng thú, Lý Bách Nhiên cũng dạy cô một ít, dần dần cô cũng hiểu đôi chút.

Trong trí nhớ của A Li, An Dập có chơi máy tính, nhưng không giống thế này, không phải loạt số liệu khó hiểu như thế.

Hơn nữa......

Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu nhìn An Dập.

Thần sắc An Dập nghiêm túc, chuyên chú nhìn màn hình, ánh sáng màn hình máy tính chiếu xạ lên mặt hắn, lúc sáng lúc tối.

Hạ Diệc Sơ có cảm giác thấy được Lý Bách Nhiên. Nhưng hơi thở hai người phát ra lại không giống nhau.

Lý Bách Nhiên khí chất thanh mát lãnh đạm, đáy mắt lúc nào cũng mang theo một tia nhu hòa cùng sủng nịch.

Mà An Dập mang khí chất quân tử ôn nhuận như ngọc, không quan tâm xung quanh, thậm chí còn hờ hững.

Hai người này, quả thực tương phải rất lớn.

Hạ Diệc Sơ còn thấy An Dập đang gọi video cho một người khác, là một thanh niên diện mạo anh tuấn, đeo mắt kính, hào hoa phong nhã tên Tô Nham.

Câu chuyện giữa An Dập và Tô Nham đều là công việc, nọi dung buồn tẻ nhạt nhẽo.

Những dấu hiệu này cũng khiến Hạ Diệc Sơ xác định An Dập chắc chắn đã trọng sinh.

Không biết trước khi hắn trọng sinh đã xảy ra chuyện gì mà hắn trở nên kỳ quái như vậy.

Hệ thống đi thăng cấp, không thể giải thích cho cô mà với não mèo này, nghĩ nhiều một chút cũng khiến cô mệt mỏi.

Hạ Diệc Sơ dựa vào bàn sách, uể oải cúi đầu liếm chân mình.

"A Li mệt sao?"

An Dập đột nhiên dừng tay, nhìn Hạ Diệc Sơ, sau đó ôm Hạ Diệc Sơ đặt lên đùi, rút ra một cái thảm, nói:

"A Li ngoan, ngủ trước đi, chờ anh xử lý xong những việc này sẽ dẫn em ra ngoài đi dạo."

Hạ Diệc Sơ nương theo những cái vuốt ve của An Dập mà chìm vào giấc ngủ. Nhưng đang thoải mái bỗng nhiên thân thể cảm thấy lâng lâng giống như đang bay trên không trung.

Đây là có chuyện gì?

Hạ Diệc Sơ cố sức mở mắt, chỉ thấy một đoàn sương trắng.

Chờ sương trắng tản đi hết, Hạ Diệc Sơ cúi đầu, phát hiện mình thật sự đang lơ lửng giữa không trung. Phía dưới là ngôi biệt thự quen mắt, là biệt thự của An Dập đó sao?

Hạ Diệc Sơ nghi hoặc, không rõ tại sao mình lại chạy đến chỗ này. Cô cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện mình đã trở thành một con mèo trong suốt.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng xuyên qua thân thể cô chiếu xuống đầu tường biệt thự, bên trong một con mèo trắng đang nhảy nhảy vờn một chú bướm nhỏ.

Con mèo kia, giống cô như đúc. Có điều, con mèo kia là thật thể, còn cô chỉ là hồn thể.

Có tiếng còi xe vang lên bên ngoài biệt thự, Hạ Diệc Sơ ngoảnh đầu lại nhìn.

Cửa lớn bị mở ra, dẫn đầu là một người mặc đồ thể thao trắng, thân hình cao gầy. Hắn tươi cười, ngồi xổm xuống, cúi đầu nói gì đó với bé mèo trắng, sau đó lấy ra ít cá khô đưa cho mèo con.

Mèo con không ăn nhưng cũng không thể ngăn cản bọn họ xông vào trong.

Thanh niên kia bỏ cá khô vào lại túi, mang theo ba bốn vệ sỹ áo đen đi vào trong biệt thự.

Hạ Diệc Sơ thấy một màn này có chút quen mắt.

Hình ảnh này, có lẽ là trong trí nhớ còn lưu lại của nguyên chủ A Li.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play