Lý Bách Nhiên dưới con mắt sùng bái của mọi người rời đi.
Aaron muốn đưa Lý Bách Nhiên về nhưng Lý Bách Nhiên từ chối. Vốn ở giai đoạn khởi đầu, Aaron là ông chủ, không hề có thời gian làm chuyện không đáng như vậy, nên bị từ chối, Aaron cũng không dây dưa.
Kỳ quái ở chỗ, Lý Bách Nhiên không lớn tuổi hơn hắn nhưng chỉ cần Lý Bách Nhiên mở miệng thì hắn tự nhiên sẽ nghe theo.
Lý Bách Nhiên gọi taxi về lại tiệm quần áo lúc nãy, thay đồng phục, dùng nước rửa gel vuốt tóc đi, trở về hình dạng nam sinh trung học.
Lý Bách Nhiên xách theo cặp sách, ăn uống tùy tiện một chút rồi trở về phòng nghỉ, chờ lượt thi tiếp theo.
Buổi tối, chỉ có một mình Lý Bách Nhiên ở lại khách sạn ăn tối, Hạ Diệc Sơ đã bị công ty mời đi tham gia tiệc rượu.
Loại tiệc rượu này là để đối nội, nên người ngoài như Lý Bách Nhiên không thể tham gia.
Ăn uống xong, Lý Bách Nhiên về phòng, mở notebook, bắt đầu lạch cạch gõ số liệu.
Ngày thường, mấy việc này hắn làm rất trôi chảy, hôm nay không hiểu vì sao lại liên tục xuất hiện lổ hổng, tâm phiền ý loạn.
Trong lòng hắn bực bội, giống như có nhu cầu cấp bách muốn phát tiết.
Lý Bách Nhiên nhíu mày, dứt khoát dừng tay, tìm tìm trong ngăn tủ lấy ra một chai rượu vang đỏ và hai cái ly.
Lý Bách Nhiên khui rượu, một mình ngồi trên ban công, nhìn ngọn đèn đường lập lòe trong đêm tối, một ly rượu vang như một ly nước sôi rót vào bụng.
Rượu vang đỏ kỳ thật ngay lúc uống vào không có cảm giác gì nhiều, mãi một lúc sau cơn say mới kéo đến.
Bởi vì trong lòng còn nhiều chuyện cất giấu, lại còn chưa thành niên cho nên Lý Bách Nhiên ở trước mặt Hạ Diệc Sơ không dám uống rượu, cũng không dám nói gì quá phận.
Hiện tại, một ly rượu vang đỏ đã làm khuôn mặt Lý Bách Nhiên ửng đỏ.
Điện thoại di động bỗng vang lên, hai chữ "Trừ Tịch" nhấp nháy trên màn hình.
Lý Bách Nhiên thở ra một hơi, cầm điện thoại trả lời:
"Vâng? Chị Trừ Tịch?"
"Cậu ăn cơm chiều chưa?" Hạ Diệc Sơ hỏi thăm.
Cả người Lý Bách Nhiên khô nóng, nói năng cũng không rõ ràng: "Vâng? Ăn?"
"Có chuyện gì sao? Giọng cậu sao vậy?" Hạ Diệc Sơ nhạy bén phát hiện ra sự khác thường trong giọng nói của hắn.
"Không sao." Lý Bách Nhiên sờ tay lên trán, nói tiếp:
"Chị gọi em có việc gì không? Nếu không thì em cúp máy đây."
Hạ Diệc Sơ hơi hồ nghi lẫn lo lắng, vốn nhiều năm nay Lý Bách Nhiên chưa bao giờ đòi cúp điện thoại trước, cô không hỏi thêm, chỉ dặn dò:
"Cậu cứ ở khách sạn đi, đợi tôi về mang bánh kem dâu tây cho cậu, đừng đi đâu nhé."
"Vâng, em cúp máy đây." Giọng Lý Bách Nhiên lười nhác.
"Ừ!"
Ngón tay Lý Bách Nhiên vô lực, buông lỏng, điện thoại rớt xuống sàn, hắn cũng không màng, cả người ngã vào sô pha, thần sắc thống khổ cùng ẩn nhẫn.
Một lúc lâu sau, Lý Bách Nhiên đứng lên, đi vào toilet, trút bỏ quần áo, tùy ý vứt đầy sàn phòng tắm.
Nước lạnh từ trên đỉnh đầu đổ xuống, lại không thể dập tắt được lửa nóng trên thân thể hắn.
Lý Bách Nhiên cau mày, dựa lưng vào vách tường, vươn tay phải, đặt lên nơi đã cứng rắn của mình, ngửa đầu ra phía sau, trên tay nhanh chóng vận động.
Từng hình ảnh xẹt qua đầu hắn, cuối cùng ngừng lại ở hình ảnh nụ cười trên môi Hạ Diệc Sơ.
"Chị!"
Lý Bách Nhiên nhả từng chữ khó khăn, động tác không ngừng nhanh hơn, lại không có một chút dấu hiệu muốn phóng thích.
Cửa xe taxi mở ra, Hạ Diệc Sơ bước xuống, xách theo hộp bánh kem dâu tây đi vào khách sạn.
Thang máy di chuyển thật mau, ít phút đã đưa cô lên tầng năm. Hạ Diệc Sơ bước ra khỏi thang máy, nghĩ đến thái độ khác thường của Lý Bách Nhiên ban nãy, bước chân cô dồn dập hơn, vội tới gõ cửa phòng Lý Bách Nhiên.
Không ai mở cửa.
May mắn, Hạ Diệc Sơ có giữ một chìa khóa phòng bên này của Lý Bách Nhiên, nên cô sốt ruột tra chìa khóa vào ổ, mở cửa.
Lọt vào tầm mắt Hạ Diệc Sơ là căn phòng trống trải, điện thoại rơi trên mặt đất.
"Bách Nhiên?" Hạ Diệc Sơ kêu lên, buông đồ vật trong tay, nhạy bén nghe được âm thanh khác thường từ phòng tắm.
Âm thanh này ngày thường có thể nghe ra một ít mê loạn, nhưng hôm nay trong lòng lo lắng cho Lý Bách Nhiên, cho nên Hạ Diệc Sơ không chút suy nghĩ, trực tiếp đẩy cửa phòng tắm ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT