"Tâm tình của chị hôm nay rất tốt ư?" Lý Bách Nhiên thấy Hạ Diệc Sơ vẫn luôn mỉm cười nên hỏi.
"Cũng không tệ lắm, bạn học của cậu rất đáng yêu."
Lời này của Hạ Diệc Sơ làm Lý Bách Nhiên trở nên âm trầm, không nói lời nào nữa.
Hạ Diệc Sơ cho xe dừng ở ven đường, thấy thần sắc không vui của Lý Bash Nhiên, cô duỗi tay chọc chọc mặt hắn.
"Nhưng mà tôi vẫn thích cậu hơn, đi mua chút đồ ăn đi, ở nhà hết rồi đấy."
Lý Bách Nhiên vẫn lãnh đạm nhưng đôi mắt lộ ra một chút sung sướng.
Hai người xuống xe, vào siêu thị.
Mấy năm nay, hai người cùng đi siêu thị nên sở thích của nhau cả hai đều hiểu rõ. Hạ Diệc Sơ toàn mua những thứ Lý Bách Nhiên thích ăn mà Lý Bách Nhiên cũng chỉ lựa những thứ Hạ Diệc Sơ thích ăn.
Mua thêm một chút đồ dùng hàng ngày sau đó cả hai xếp hàng tính tiền rồi về nha.
Trên đường về, Hạ Diệc Sơ nghĩ đến mấy lời của Vương Phi nên nhẹ nhàng dò hỏi:
"Trong số những bạn nữ tỏ tình với cậu hôm nay, có người cậu thích không?"
Đáy mắt Lý Bách Nhiên xẹt qua một mạt u quang, không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại:
"Chị mong em yêu sớm sao?"
"Không phải." Hạ Diệc Sơ chú ý xe phía trước, trong đầu tưởng tượng cảnh Lý Bách Nhiên biết yêu, cười cười nói:
"Tôi vẫn yên tâm về cậu, luôn là người lý trí biết khắc chế bản thân. Tôi cũng không cảm thấy cậu là kiểu người sẽ vì yêu đương mà chậm trễ việc học. Nhưng mà tôi vẫn mong cậu học xong đại học rồi yêu đương sẽ tốt hơn, lúc đó cũng không có quá nhiều áp lực như bây giờ nữa."
Lý Bách Nhiên nghe xong, thở dài trong lòng, hắn quả nhiên không nên vọng tưởng sẽ nghe được câu trả lời vừa lòng.
"Tôi nói sai chỗ nào sao?" Hạ Diệc Sơ thấy lâu mà Lý Bách Nhiên không đáp lại, tranh thủ đèn đỏ nhìn hắn một cái.
"Nếu hiện tại cậu có người yêu thì cứ nói, tôi cũng không phản đối."
"Không có, chờ tốt nghiệp phổ thông rồi nói, lúc đó em cũng đã tròn 18 tuổi." Lý Bách Nhiên trả lời.
"Cho nên? Cậu có người mình thích rồi?" Hạ Diệc Sơ nhướng mày, đúng lúc đèn đỏ tắt đi, xe cộ lại chậm rãi di chuyển.
"Uhm!" Lý Bách Nhiên nghiêm túc gật đầu:
"Mặc kệ đối phương có thân phận gì, em hy vọng chị có thể đồng ý."
"Cái này không phải làm khó tôi sao. Nếu đối phương là phụ nữ đã kết hôn hoặc lớn hơn cậu khá nhiều tuổi thì tôi cũng phải nghiêm túc trấn ải mà suy xét chứ, phải không?"
"Lần trước chị đã nói nếu em thi đại học đạt điểm cao nhất toàn thành thì sẽ đáp ứng một điều kiện của em." Lý Bách Nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, đôi mắt đen như mực giờ lại càng thêm thâm trầm.
"Được rồi, được rồi, nói giỡn với cậu thôi. Tôi cũng chỉ mong muốn thứ tốt nhất cho cậu thôi. Đời người dù sao nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, chỉ cần tìm được người thích hợp nhất với mình là đủ hạnh phúc rồi. Điều kiện này tôi đáp ứng cậu."
"Vâng." Lý Bách Nhiên vẻ mặt thoáng một tia giảo hoạt như hồ ly, đối với người nào đó, nhất định hắn sẽ phải có được.
Chiếc xe màu đen băng qua vài con phố, cuối cùng dừng trước cửa một căn biệt thự.
Hôm nay, ngoài cửa biệt thự bỗng có thêm một người đàn ông ôm bó hoa hồng.
Lý Bách Nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông đó, ánh mắt vô cảm như nhìn một người chết.
Tô Tử Vân đứng trước cửa biệt thự, tay ôm hoa hồng, dưới ánh nắng mặt trời hắn lại không thể hiểu được vì sao có cảm giác có hơi thở âm lãnh ập vào mặt.
Trông thấy Hạ Diệc Sơ xuống xe, Tô Tử Vân vô cùng vui vẻ nhưng Hạ Diệc Sơ lại không che giấu sự chán ghét.
"Anh tới làm gì?"
"Trừ Tịch, anh sai rồi, mấy năm nay anh kết giao nhiều bạn gái mới phát hiện ra không có ai tốt bằng em. Em có thể tha thứ cho anh không, chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?" Tô Tử Vân thành khẩn nói, còn đem hoa hồng trong tay tặng cho Hạ Diệc Sơ.
Đây là lần đầu Hạ Diệc Sơ gặp lại Tô Tử Vân sau mấy năm trời.
Cũng là lần đầu Tô Tử Vân gặp lại Hạ Diệc Sơ sau ngày chia tay năm đó.
Sau lần chia tay đó, Tô Tử Vân và Trình Điềm cùng tham gia yến hội ở công ty, không biết uống say hay như thế nào lại lăn giường với nhau, hai người một đêm phiên vân phúc vũ. Trình Điềm lớn lên xinh đẹp, dáng người câu nhân, tính cách đáng yêu, nên lúc đầu Tô Tử Vân cảm thấy chia tay Hạ Diệc Sơ, đến với Trình Điềm là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, Trình Điềm ở bên hắn, giám sát, quản lý hắn chặt chẽ đến biến thái.
Một ngày 24 giờ đều muốn ở cùng một nơi với hắn.
Lúc đầu, Tô Tử Vân cũng xem như đây là một loại tình thú, nhưng dần dần lại chịu hết nổi.
Mỗi lần hắn nổi giận, Trình Điềm sẽ cúi đầu nhận sai, ôm hắn khóc lóc nói là vì quá yêu hắn nên Tô Tử Vân không thể hạ quyết tâm chia tay cô ta.
Nhưng sau đó đâu lại vào đấy, Tô Tử Vân vẫn bị cô ta quản thúc 24 giờ một ngày.
=================================
Đến đây mình để Hạ Diệc Sơ xưng "Tôi" gọi "cậu", còn Lý Bách Nhiên xưng "em" gọi "chị" nha. Vì sau này nếu như yêu nhau thì Hạ Diệc Sơ có nói "Tôi yêu cậu" nó cũng dễ nghe hơn "Tôi yêu em". Còn về phía Lý Bách Nhiên thì "Tôi yêu chị" hay "Em yêu chị" gì cũng được, nhưng mà khoảng cách tuổi hơi lớn nên để Lý Bách Nhiên xưng em cho dễ thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT