Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Đụng phải hai tên cặn bã, tâm tình Hạ Diệc Sơ khó tránh khỏi có chút không tốt, lập tức trở về nhà.

Khi vào thế giới này, Hạ Diệc Sơ đánh mất di dộng của nguyên chủ mà cô thì không rảnh đi liên lạc với hắn nên không biết Tô Tử Vân có chủ động liên lạc hay không.

Mỗi ngày, Hạ Diệc Sơ ở trường dạy học, chấm bài, vào điểm, làm một số báo cáo tình hình học tập của học sinh xong thì về ăn cơm chiều, bổ túc cho Lý Bách Nhiên bài học trên lớp, lại tập võ đến chín giờ rưỡi, sau đó tắm rửa đi ngủ.

Sáng hôm sau cô sẽ rời giường, chạy bộ với Lý Bách Nhiên, ăn sáng, bắt đầu một ngày làm việc mới, có thời gian cô sẽ đọc sách, trồng hoa tưới nước, đi dạo với Lý Bách Nhiên.

Cuộc sống như vậy khiến cô quên mất mình có hai kẻ tra nam bạn trai và tiện nữ bạn thân này.

Lúc Hạ Diệc Sơ nhìn Tô Tử Vân và Trình Điềm Điềm, Lý Bách Nhiên cũng thấy được, nhưng hắn kiên nhẫn chờ đến khi về tới nhà mới hỏi:

"Hai người vừa nãy, cô biết bọn họ sao?"

"Ừ!" Hạ Diệc Sơ đáp, xách giỏ đi vào, không thèm nhìn hắn:

"Sau này thấy hai người đó, em cứ xem như không quen biết."

"Cô không uống nước sao?" Lý Bách Nhiên hỏi.

"Không cần." Hạ Diệc Sơ vẫy tay, không quay đầu lại.

Lý Bách Nhiên nhìn bàn trà, không hiểu vì sao hơi bực bội, hắn nhíu mày, xoay người đi xuống tầng hầm ngầm.

Mấy ngày sau, Hạ Diệc Sơ bỗng thấy hai người lạ đứng trước của nhà mình.

Đúng là Tô Tử Vân và Trình Điềm.

Hạ Diệc Sơ nhíu mày, đi đến nhà.

"Chị Trừ Tịch!" Trình Điềm giơ tay vẫy vẫy, thanh xuân dạt dào.

Ánh mắt cô ta nhìn Hạ Diệc Sơ đầy tối tăm ghen ghét nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy đâu, nụ cười trên môi vẫn sáng lạn.

Hạ Diệc Sơ không nhanh không chậm bước đến, còn chưa đến trước mặt họ, Trình Điềm đã chạy đến, nắm cánh tay Hạ Diệc Sơ, nhưng Hạ Diệc Sơ lại tránh đi.

"Chị Trừ Tịch, cuối cùng chị cũng về rồi, em và anh Tử Vân ở đây đợi chị nãy giờ rất lâu đó. Mau mau mở cửa đi, em khát nước quá."

Cô gái 23 tuổi rồi mà khuôn mặt ngây thơ, dáng người nhỏ xinh như cô gái 17- 18 tuổi, thêm giọng điệu làm nũng buồn nôn khiến Hạ Diệc Sơ nhịn không được một chút ác ý trong lòng, bước tránh xa ra vài bước.

Hạ Diệc Sơ vốn không bao giờ chịu nổi tính cách của một lục trà biểu như vậy, cô lạnh giọng nói:

"Hai người tìm tôi có việc gì?"

"Trừ Tịch, em không thể mở cửa cho tụi anh vào nhà sao?" Tô Tử Vân nói, vẻ mặt không kiên nhẫn lắm.

Hắn và Trình Điềm đã chờ ở đây hơn nửa giờ rồi, bọn họ vất vả lắm mới hỏi thăm được địa chỉ của Hạ Diệc Sơ, hơn nữa gọi điện thoại lại không được, chỉ đành đứng chờ, cảm xúc của họ lúc này thật ra không thoải mái gì.

"Có việc thì nói, không có thì mời đi cho."

Hạ Diệc Sơ lạnh lùng như thế, không có chút ý từ nào muốn mở cửa.

Tô Tử Vân bị thái độ này làm khó xử, hắn không tưởng tượng được chỉ hơn một tháng không gặp, Cố Trừ Tịch lại trở nên như vậy.

"Em còn cao anh là bạn trai em không?" Tô Tử Vân tức giận.

"Bạn trai?" Hạ Diệc Sơ khẽ cười, nhìn Tô Tử Vân:

"Lúc trước điện thoại tôi bị hư, không liên lạc được. Bây giờ gặp mặt rồi, chúng ta chia tay đi."

"Em, em nói cái gì?" Tô Tử Vân sửng sốt, trợn to mắt nhìn Hạ Diệc Sơ, không tài nào tin được lời này lại từ miệng cô ấy nói ra.

Từ đại học đến bây giờ, xem như hắn đã kết giao với Cố Trừ Tịch hơn bốn năm, bao nhiêu sóng gió đã từng trải qua cùng nhau, sao bây giờ đột nhiên lại chia tay?

Tô Tử Vân cũng không biết tâm tình hiện tại của mình là gì.

Trình Điềm nghe câu này của Hạ Diệc Sơ, trong lòng vui vẻ, nhìn Tô Tử Vân không nói gì, liền nhảy ra xoát cảm giác tồn tại, khóc chít chít:

"Chị Trừ Tịch, sao chị lại nói vậy, chẳng lẽ tình cảm hơn bốn năm của hai người đều không bằng một căn nhà sao?"

Nhà?

Nhà gì?

Tô Tử Vân nghe Trình Điềm nói càng sửng sốt hơn.

Sau đó nhìn kỹ lại ngôi nhà hơn một trăm mét vuông trước mặt, Tô Tử Vân lập tức hiểu ra ý Trình Điềm.

Đúng rồi, hắn đã kết giao với Cố Trừ Tịch nhiều năm như vậy, tình hình trong nhà Cố Trừ Tịch hắn biết rất rõ.

===============================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play