Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Ánh mắt lạnh lùng của Quân Tử Lâm làm nụ cười trên mặt Ôn Bạch Nguyệt không duy trì nổi:

"Tử Lâm, anh... xảy ra chuyện gì?"

Ôn Bạch Nguyệt chột dạ, trước nay Quân Tử Lâm đều không lãnh đạm với cô ta như thế, nửa năm sau khi trở về từ cô nhi viện, hắn liền theo đuổi cô ta cho đến khi hai người đồng ý kết giao.

Quân Tử làm là thiếu gia nhà giàu lại ngoan ngoãn phục tùng cô ta, cô ta lại không có chỗ dựa nào, trong lòng Ôn Bạch Nguyệt biết rõ, đây chính là người tốt nhất đối với cô ta.

Bây giờ Quân Tử Lâm lại nhìn mình như thế, lẽ nào bởi vì hắn đã biết cô ghi âm lời nói của hắn.

Quân Tử Lâm kéo cô ta vào một góc, Ôn Bạch Nguyệt bị túm cổ tay, chân mang giày cao gót, căn bản là đuổi theo không kịp.

"Tử Lâm, em không cố ý gạt anh, anh buông tay ra, em trả lại đồ cho anh, đừng giận được không?"

Ôn Bạch Nguyệt vừa nói vừa cố tình khóc nức nở một chút cho thêm phần nhu nhược đáng thương. Quân Tử Lâm lần nào cũng không chịu nổi loại âm thanh này, chỉ cần cô khóc thút thít một chút là hắn sẽ nhận thua.

Hiện tại, Quân Tử Lâm không những không đau lòng, ngược lại nắm tay cô ta càng chặt, thần sắc lạnh như băng.

Tới góc khuất, Quân Tử Lâm bắt lấy hai cánh tay Ôn Bạch Nguyệt, sắc bén nhìn cô, lạnh giọng nói:

"Rốt cuộc, cô lừa tôi bao nhiêu chuyện?"

"Tử Lâm!" Ôn Bạch Nguyệt hơi hoảng, nhìn loạn lại đụng mặt Hạ Diệc Sơ từ ngoài đi vào.

"Tử Lâm, có phải có người vừa nói cái gì với anh không?"

Trong mắt người đối diện cô, sương mù che lấp, cái gọi là tình yêu đã không còn thấy trong ánh mắt ấy nữa.

Cũng như vậy, người đối diện hắn dường như đã là một người khác, không hề ôn nhu hiền thục như hắn nghĩ, chỉ còn dối trá, càng ngày lại càng không vừa mắt.

"Tôi hỏi cô, ngày 9 tháng 9 năm 2014, cô ở đâu?"

Ôn Bạch Nguyệt sửng sốt, không nghĩ Quân Tử Lâm lại hỏi một câu như thế.

Nếu nói Ôn Bạch Nguyệt lừa gạt Quân Tử Lâm vô số chuyện lớn bé thì đều là chuyện của sau này, khi hai người đã đồng ý qua lại với nhau.

Trước đó thì chỉ có một chuyện, chính là lần đầu tiên gặp nhau, cô ta đã lừa gạt Quân Tử Lâm.

Lần đầu gặp mặt là ở cô nhi viện Ánh Dương. Lúc ấy, cô ta và một nhóm trẻ chơi trốn tìm, nháy mắt quay đầu lại đã thấy Quân Tử Lâm đứng đó từ bao giờ.

Quân Tử Lâm một thân âu phục màu trắng, cả người toát lên khí chất cao quý, nhìn là biết ngay cậu ấm có tiền có thế.

Cô ấy liền động tâm, giả vờ ngã một cái.

Quân Tử Lâm vẫn chú ý động tĩnh của cô ta nên lập tức chạy đến, duỗi tay đỡ eo cô ấy.

Sau đó người đẹp nói vài lời cảm kích, mời hắn đến đình hóng gió trò chuyện.

Hai người cứ như thế mà trao đổi ánh mắt, hàn huyên. Cô ấy cảm nhận được Quân Tử Lâm có vài phần nhiệt tình thái quá, nhưng ánh mắt nhìn cô cứ như đang tìm kiếm một người khác. Cho đến khi Quân Tử Lâm hỏi cô:

"Cô thường xuyên tới đây sao? Ngày 9 tháng 9 năm 2014, cô có đến đây không?"

Thần sắc hắn kích động, hơi thở dồn dập, Ôn Bạch Nguyệt là người cơ trí, sao có thể không biết là hắn đang tìm người, chỉ sợ hắn đã nhận sai người rồi. Bởi vì nơi này là lần đầu cô đến.

Nhưng mà Ôn Bạch Nguyệt lại gật đầu.

"Tôi hay đến đây lắm. Chơi đù cùng bọn nhỏ rất vui vẻ. Ngày 9 tháng 9 năm 2014, tôi cũng đến đây, mấy đứa trẻ lúc đó bây giờ đã có người nhận nuôi rồi."

Ôn Bạch Nguyệt nói xong câu đó, thần sắc Quân Tử Lâm vui còn hơn thắng trận.

Quân Tử Lâm tâm thô, ngay cả điều tra một chút cũng không thèm, trực tiếp theo đuổi cô, muốn cô trở thành bạn gái hắn.

Ôn Bạch Nguyệt biết rõ chuyện này như quả bom hẹn giờ, sớm hay muộn cũng bị Quân Tử Lâm biết thì cô ta sẽ mất tất cả.

Thế là Ôn Bạch Nguyệt đi tra xét một lần, nhưng cô nhi viên người tới người lui rất nhiều, viện trưởng căn bản không thể nhớ được chuyện năm xưa.

Ôn Bạch Nguyệt liền chuyển cho cô nhi viện 30 vạn tiền hỗ trợ, mục đích là muốn viện trưởng cho lật lại sổ sách cũ để tìm người.

Ngày 9 tháng 9 năm 2014, người tới là Lê Manh.

- ---------------------------------------------

Ôn Bạch Nguyệt khi biết chuyện này thì đã không xa lạ gì Lê Manh.

Cô không thích vẻ mặt yêu diễm đó, càng không thích công ty tính toán lăng xê cô ta hơn mình.

Sau khi tiếp xúc, biết được Lê Manh là người không tâm cơ, không biết phòng bị, nên cô ta chỉ cần tránh đi camera quan sát, làm một chút chuyện, thì Lê Manh sẽ không có đường chối cãi, nhân khí sẽ suy giảm.

Vì sợ một ngày nào đó Quân Tử Lâm đụng mặt Lê Manh sẽ nhận ra nên trước khi bọn họ biết nhau, ở trước mặt Quân Tử Lâm, cô ta luôn nói đủ chuyện không hay về Lê Manh, làm cho ấn tượng của Quân Tử Lâm về Lê Manh rớt xuống đáy vực, thậm chí còn khiến Quân Tử Lâm ghét Lê Manh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play