Mấy người ngoài cửa là tình nguyện viện đã hoạt động ở đây một thời gian, khi cứu viện thành phố N kết thúc, họ lần lượt rời đi.
Hôm nay, mọi người hẹn nhau quay lại để xem tụi nhỏ xuống thế nào, lại không ngờ nghe được giọng hát mỹ diệu êm tai, tác động đến nhân tâm.
"Ô ô ô."
Nhiều người ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc, đều là người trẻ tuổi, trải qua trận động đất này, đại nạn không chết.
Mấy đứa nhỏ sợ sệt, chạy đến sau lưng Tần Qua, không dám ra ngoài xem.
Một người đàn ông tuấn lãng, bất đắc dĩ tươi cười, đi đến nói chuyện với Hạ Diệc Sơ và Tần Qua.
"Mọi người đừng lo lắng, chỉ vì nghe giọng hát của cô, cảm xúc quá mãnh liệt, thành phố N lại gặp phải trận động đất này, đã làm những người tình nguyện bên kia mỗi ngày đều góp chút công sức nhỏ bé lại không tránh khỏi trong thời gian này thường xuyên trông thấy cảnh sinh ly tử biệt, làm cho họ quá xúc động thôi. Chúng tôi phải cảm ơn hai người rồi."
Hạ Diệc Sơ vội lắc đầu: "Không có gì, để cho họ phát tiết hết đi, chỉ là một bài hát, có thể giúp đỡ họ cũng là vinh hạnh của tôi."
Bên ngoài, mọi người tuy đã thành niên nhưng tuổi hãy còn nhỏ, ai nấy nước mắt dính đầy mặt, nhìn nhau ngượng ngùng.
May mà có Vương Tiểu Béo đem khăn giấy ra giúp mọi người nhanh chóng hết xấu hổ.
Hạ Diệc Sơ bảo bọn nhỏ đem ghế ra cho mọi người ngồi, đồng thời cũng căn dặn người bên trong bưng nước ra mời.
Hạ Diệc Sơ muốn rời đi, dù sao bọn nhóc cũng do chính phủ quản lý chứ không phải cô, mục đích cô và Tần Qua đến đây hôm nay đã hoàn thành.
Mà người đàn ông vừa rồi vẫn cứ tìm Hạ Diệc Sơ nói chuyện, tuy rằng lời nói không có ý gì khác nhưng cô lại lo ngại bị mọi người phát hiện ra thân phận của mình.
Từ lúc đến thành phố N, ngoài Tần Qua và cha mẹ Lê, chưa có ai biết thân phận nghệ sỹ của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT