Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Bên trong xe hai người gắt gao dây dưa, Tần Qua ẩn nhẫn đến lâu lắm, mỗi một lần động tác đều thập phần thâm nhập, dường như muốn xỏ xuyên qua người cô.

Hạ Diệc Sơ một lần lại một lần xin tha thứ, âm thanh bị hắn va chạm đến vỡ thành mảnh nhỏ, cuối cùng ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

Tần Qua không ngừng động tác, hầu kết hắn trên dưới hoạt động, ngón tay thon dài chạm vào ngực cô, cảm giác quá tốt đẹp quả thực làm Tần Qua hận không thể chết đi trong thân thể cô.

Triền miên mãi đến khi bóng trăng treo cao trên đầu, động tác bên trong xe mới dần dần bình ổn.

Động tác dưới thân Tần Qua nhanh hơn, một cổ khoái cảm vọt lên người hắn, Tần Qua rên lên một tiếng, đem áp lực vẫn luôn dồn nén nơi nào đó phóng thích ra, thân thể trầm xuống, ghé lên người Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ sớm mệt mỏi đã không buồn nhúc nhích, Tần Qua phóng thích xong rồi, nghỉ ngơi chốc lát, lại lưu luyến ngẩng đầu hôn hôn gương mặt đã mướt mồ hôi của Hạ Diệc Sơ.

Hắn từ trên người Hạ Diệc Sơ rời đi, đắp lại áo khoác cho cô, mở cửa sổ xe ra, để hương vị nồng đậm bên trong xe tản ra.

Tần Qua rút khăn giấy, cúi đầu, kiên nhẫn tinh tế lau lau thân thể Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mày, eo đau thì thôi không nói, hơn nữa còn nhão nhão dính dính, rất không thoải mái. Lại ngước mắt nhìn người kia đang lau cho mình, tây trang giày da, thần khí thanh sảng, hoàn toàn không nhìn ra thằng nhãi này ban nãy còn điên cuồng hung mãnh.

Hạ Diệc Sơ quay đầu đi, không thèm nhìn hắn. Tần Qua biết hành động ban nãy của mình đã chọc giận Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ ban nãy đã nhiều lần khóc kêu xin hắn kết thúc nhanh nhanh. Nhưng cô không phải đàn ông, cô căn bản không biết, thà không kêu xin còn đỡ, một khi đã xin tha chẳng những không làm hắn kết thúc sớm mà thậm chí còn làm cho hắn càng nóng, càng mạnh mẽ, càng kéo dài.

Tần Qua tự biết mình đuối lý, không nói lời nào, an phận lau chùi thân thể Hạ Diệc Sơ cho sạch sẽ, lại lấy áo khoác của mình khoác lên người cô.

Áo khoác và váy đầm của cô đều dính phải con cháu Tần Qua mới giải phóng ra, Tần Qua đem chúng thu vào một bên.

Bên trong xe, hơi thở sắp tiêu tán hết, sợ Hạ Diệc Sơ cảm lạnh, Tần Qua kéo cửa sổ cao lên, sau đó lái xe về nhà.

Tần Qua mang Hạ Diệc Sơ về một biệt thự tư nhân của hắn.

BIệt thự ở ngoại ô, cách xa mảnh đất phồn hoa kia.

Khoảng mười lăm phút sau, tòa biệt thự màu trắng theo kiến trúc phương Tây nổi bật xuất hiện giữa một mảnh rừng xanh thẳm.

Tần Qua đỗ xe, mở cửa xe, ôm Hạ Diệc Sơ đi vào biệt thự.

Tần Qua dọn sang ở nơi này từ lúc thành niên. Tuy rằng mẹ hắn có cho quản gia và đầu bếp sang chăm sóc nhưng Tần Qua không chịu. Hắn không thích có người khác lui tới trong nhà mình. Hơn nữa, thói ở sạch của hắn là nguyên nhân chính. Mẹ Tần cũng không để ý tới ý muốn của hắn, hai bên đành nhượng bộ một ít, thế là mỗi cuối tuần sẽ có người đến dọn dẹp, quét tước.

Trong chốc lát, biệt thự vắng lặng bỗng đèn đuốc sáng trưng.

Tần Qua nhìn người trong ngực đã ngủ thiếp đi. Hắn đau lòng ôm cô lên lầu, đưa vào phòng ngủ của mình.

Tần Qua đặt Hạ Diệc Sơ lên sô pha. Dường như rời khỏi cái ôm ấm áp kia, Hạ Diệc Sơ nhíu mày càng thêm chặt. Tần Qua cười, nét mặt nhu hòa.

"Manh Manh ngoan, anh mở nước để em tắm rửa một chút."

Hắn nói nhỏ bên tai Hạ Diệc Sơ, có lẽ nghe lọt nên cơ thể cô mềm mại hơn, mày nhíu chặt dần dần hòa hoãn.

Tần Qua mở nước bào bồn tắm, đợi nước nóng vừa mới ôm Hạ Diệc Sơ đi vào.

Váy áo trên người cô bị Tần Qua cởi xuống, lộ ra da thịt đầy ấn ký dâu tây đỏ rực trên toàn thân.

Lửa nóng trong lòng Tần Qua vừa áp chế xuống đã mãnh liệt trỗi dậy, xông thẳng đến mảnh đất phía dưới bụng ba tấc của hắn.

Đặt Hạ Diệc Sơ vào bồn tắm xong, hắn đi đến cửa toilet, hít sâu bình tĩnh một chút, khắc chế chính mình, nhìn thẳng tâm vô tạp niệm lại vạn phần giày vò mới đem toàn thân Hạ Diệc Sơ tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó kéo khăn tắm bao Hạ Diệc Sơ lại ôm đến bên giường, kéo chăn đắp lên.

Tần Qua hôn lên gương mặt bóng loáng của Hạ Diệc Sơ, lại nhìn tiểu huynh đệ đang kháng nghị, hắn vọt vào toilet.

Nước lạnh chảy xuống thân hình cường tráng, Tần Qua dựa vào vách tường, nhắm hai mắt lại, nghĩ đến cảm xúc tốt đẹp khi chạm vào thân thể Hạ Diệc Sơ, đôi tay không ngừng động tác, nhanh hơn, nhanh hơn, cuối cùng kêu rên một tiếng, mở đôi mắt mờ mịt ra.

Tần Qua lau khô mình, quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Hạ Diệc Sơ nằm trong chăn, ngủ đến an tĩnh.

=============================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play