Editor: Mi Mặt Mèo

******************

"Manh Manh hôm nay đóng máy phải không? Sau này không còn được trang điểm do làn da non mịn này rồi."

Chuyên viên trang điểm hơi tiếc nuối, duỗi tay hoa lan điểm điểm gương mặt Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ đối với hành động của nam nhân này không cảm xúc nhưng với cách gọi tên thì hơi bất mãn.

"Đừng gọi Manh Manh, làm ơn gọi tôi là Lê Manh."

Cô vừa nói xong, cửa phòng nghỉ lập tức bị đẩy ra, đạo diễn hô to"

"Lê Manh đâu? Sao ở phòng hóa trang lâu thế? Mau ra đây xem ai tới này."

"Ấy, đừng hối, xong ngay đây." Ngón tay nam nhân nhanh nhẹn tô tô trát trát lên mặt Hạ Diệc Sơ, sau đó nói với đạo diễn:

"Được rồi, đạo diễn, ai tới hả?"

"Đại nhân vật!" Đạo diễn liếc hắn, kéo Hạ Diệc Sơ ra ngoài.

Hạ Diệc Sơ tò mò liếc nhìn mấy thiếu nữ trong đoàn phim vừa ngượng ngùng vừa kích động tụ tập ở một chỗ, vây quanh một thân hình thon dài đĩnh bạt.

Chủ nhân của dáng người kia sở hữu gương mặt tuyệt luân, hết sức quen thuộc với Hạ Diệc Sơ.

Tần Qua như thế nào lại đến đây rồi?

Tần Qua tuy là ca thần nhưng vô cùng điệu thấp, rất ít lộ thông tin cá nhân trên báo chí, bối cảnh gia đình cũng ít khi được đề cập.

Trùng hợp, đạo diễn biết thân phận của Tần Qua, lại không rõ mối quan hệ giữa Tần Nghị và Hạ Diệc Sơ là gì nên hắn muốn giới thiệu Hạ Diệc Sơ cho Tần Qua, tạo cho cô một con đường ra, dù sao đều là người một nhà.

"Tới tới, Tần Qua, giới thiệu với cậu một chút, đây là nữ 2 trong phim của tôi, Lê Manh."

Hạ Diệc Sơ và Tần Qua mặt đối mặt.

Đạo diễn thấy Hạ Diệc Sơ không nói gì, hơi giận quay sang trừng cô một cái:

"Lê Manh, đây là ca thần Tần Qua. Cô thất thần cái gì, mau chào hỏi đi chứ."

"À vâng. Tần Qua, sao anh lại tới đây?" Hạ Diệc Sơ bây giờ mới nói chuyện.

Đạo diễn nghe Hạ Diệc Sơ gọi thẳng tên Tần Qua, chân mày nhảy dựng lên, vừa tính mở miệng chữa thì nghe Tần Qua đáp:

"Đi ngang qua, nghe anh trai nói em đóng phim ở đây, nên ghé vào xem."

"Đi ngang nơi hẻo lánh này sao. Anh ăn cơm chưa?" Hạ Diệc Sơ không suy nghĩ thốt ra.

"Qua đây nói." Tần Qua vui vẻ, lôi Hạ Diệc Sơ ra khỏi đám người bu quanh.

"Đạo diễn, tôi đi chút." Hạ Diệc Sơ quay đầu xin phép đạo diễn. Đạo diễn gật gật, cùng với mọi người trong đoàn ngây ngốc, không rõ ràng lắm là chuyện gì đang xảy ra.

Đặc biệt là đạo diễn, hắn còn tưởng Tần Qua tới thăm hắn, rõ ràng là thăm Hạ Diệc Sơ, vậy mà mình còn ngu ngốc giới thiệu Hạ Diệc Sơ cho hắn.

Tần Qua và Hạ Diệc Sơ ra ngoài lại không biết nói cái gì với nhau, một người thích an tĩnh, một người không thích nói nhiều.

Cuối cùng, Tần Qua mở miệng trước:

"Hôm nay em còn quay nhiều không?"

"Không nhiều, anh tới thật đúng lúc, lát nữa còn có hai cảnh thôi, sau đó tôi đóng máy."

Hạ Diệc Sơ lại cười cười nói:

"Tối nay anh rảnh không, tôi mời anh ăn cơm."

Gương mặt Hạ Diệc Sơ trấn định nhưng trong lòng lại khẩn trương gợn sóng. Ba tháng qua, tuy rằng có số điện thoại của nhau nhưng cả hai đều ăn ý không liên lạc.

Hạ Diệc Sơ trong lòng nhớ mong người trước mặt đã xuấ hiện, khiến cô cao hứng không thôi.

"Mời anh ăn cơm?" Giọng nói trầm thấp êm tai như rượu ngon ủ lâu năm vang lên bên tai cô: "Diễn viên cùng ca thần?"

"Không." Hạ Diệc Sơ ngước mắt nhìn hắn:

"Là nam và nữ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play