Mặt Quân Tử Lâm đen như đít nồi, phát Weibo còn trực tiếp nói phong sát người ta. Vậy mà bây giờ ở trước mặt hắn có người tới tìm cô hợp tác.
Ha ha ha, giờ khắc này là lúc Hạ Diệc Sơ vui mừng nhất từ sau khi đến thế giới này.
"Manh Manh, cô cần gì phải như vậy. Nếu cô không muốn rời khỏi giới giải trí, thì nhận sai với Tử Lâm là được. Anh ấy không phải người keo kiệt, chỉ cần cô hạ mình một chút, Tử Lâm nhất định sẽ để cho cô một con đường. Cô không cần phải mướn người sắm vai diễn tuồng đâu."
Ôn bạch Nguyệt vẻ mặt lo lắng nói với Hạ Diệc Sơ.
Đậu má!
Bệnh tâm thần à!
Lần đầu tiên Hạ Diệc Sơ không thể kiên nhẫn được. Chẳng qua trước mặt công chúng, Ôn Bạch Nguyệt lại đang đóng vai thân thể yếu ớt, cô thật sự không tiện ra tay. Trước mắt, chỉ có thể dưỡng sức, chờ sau này sẽ vả mặt.
"Thật hay giả, sau này cô sẽ biết."
Hạ Diệc Sơ nói một câu như thế rồi xoay người ra ngoài, để lại Quân Tử Lâm, Ôn Bạch Nguyệt và đám phóng viên họ kêu tới.
Ôn Bạch Nguyệt ôn ôn nhu nhu nói với Quân Tử Lâm:
"Tử Lâm, em hơi đói bụng."
"Vậy anh đưa em đi ăn món Hàn Quốc em thích nhất."
Quân Tử Lâm không coi ai ra gì, cúi đầu hôn lên trán Ôn Bạch Nguyệt.
Ôn Bạch Nguyệt nháy mắt đỏ mặt, ngượng ngùng, chui đầu vào ngực Quân Tử Lâm.
"Đừng như vậy, người khác nhìn thấy thì sao."
"Có sao đâu, chúng ta vốn là một cặp mà. Chờ thêm một thời gian, anh đưa e về ra mắt ba mẹ, để em trở thành con dâu Quân gia. Em hồn nhiên lương thiện, ba mẹ anh sẽ rất thích."
Quân Tử Lâm nghiêm túc nói, đối mặt với Ôn Bạch Nguyệt, vô cùng kiên nhẫn ôn nhu.
Ôn Bạch Nguyệt trong lòng cao hứng đến không được, nhưng cố nén nội tâm kích động, ngượng ngùng gật gật đầu.
"Đi thôi, không phải em đói rồi sao, cũng vừa vặn đến giờ ăn trưa. Anh biết một nhà hàng Hàn Quốc gần đây, hương vị thịt nướng không tồi. Anh dẫn em đi."
Hai người sóng vai ra ngoài, bỏ lại mười mấy tên phóng viên. Thật lâu sau, tay phóng viên bị hỏng camera mới thốt lên:
"Sớm biết như thế, tôi đã không tới!"
- -----------------------------------------------
"Lê tiểu thư, mời vào."
Đối phương chủ động vừa mở cừa xe vừa nói.
Hạ Diệc Sơ ngồi vào xe, trong xe không có ai. Người đàn ông kia đóng cửa xe lại rồi vòng một bên khác ngồi lên ghế lái. Đi được một đoạn, Hạ Diệc Sơ mới hỏi:
"Xin hỏi, tổng tài nhà ông là ai?"
"Tần tổng của công ty M.R."
Hạ Diệc Sơ nhìn ra cửa sổ, phong cảnh lướt qua thật nhanh, trong đầu lại nghĩ về công ty M.R.
Hiện giờ, giới giải trí giống như thế chân vạc thời Tam quốc. Công ty giải trí Vương Miện, Mị Ảnh và công ty M.R là ba công ty lớn nhất giới điện ảnh.
Công ty giải trí Vương Miện do một vị đại lão hắc bang tẩy trắng thành lập. Công ty Mị Ảnh được lão tổng gầy dựng từ hai bàn tay trắng, là công ty lâu đời nhất. Còn lại công ty M.R thuộc về Tần gia xuất thân từ giới quân chính - do con trai thứ hai Tần Nghị thành lập.
Tần gia các thế hệ đều là quân nhân, mỗi một người đều lập không ít chiến công. Tuy rằng bây giờ đã thái bình, không cần ra chiến trường, nhưng địa vị ở giới quân chính của Tần gia vẫn như cũ, không thể lay động.
Tần gia có ba người con trai, con trai lớn là Tần Phong, người thứ hai là Tần Nghị, và con trai út là Tần Qua.
Thế hệ này của Tần gia chỉ có Tần Phong tiến vào quân doanh, thành tích cũng vô số.
Tần Nghị lại chính là một tay buôn bán lõi đời, trời sinh thiên phú thương nhân, từ lúc học phổ thông đã biết làm ăn kiếm lời. Năm 26 tuổi, Tần Nghị đã đứng đầu bảng phú hào* liên tục ba năm.
(Bảng phú hào*: kiểu như Danh sách những người giàu nhất... vậy đó.)
Con trai út Tần Qua, so với hai anh mình thì hồ sơ đơn giản hơn nhiều, không tòng quân, không buôn bán mà tiến vào giới giải trí, là nam thần toàn cõi internet.
Cũng là người trong mộng thời niên thiếu của Lê Manh.
Lê Manh muốn trở thành ngôi sao ca nhạc, muốn tiến vào giới giải trí, nguyên nhân phần lớn cũng bởi vì Tần Qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT