Hạ Diệc Sơ sắc mặt trắng bệch, mạnh mẽ giãy giụa, nếu không phải bởi vì hai chân không có cảm giác, lúc này cô đã sớm chạy ra khỏi nhà.
Tuy thế, Thích Tẫn cũng vì cô giãy giụa quá mà làm cho cả hai xém ngã lăn ra sàn.
Hắn điều chỉnh vị trí của cả hai một chút, cúi đầu hôn trán Hạ Diệc Sơ, thanh âm hướng dẫn từng bước.
"Đừng hoảng hốt, một hồi sẽ thích. Thử một lần, cũng không làm ba mẹ đợi lâu đâu."
Hắn căn bản chính là cố ý, rõ ràng đáp ứng cô rồi, ngay lúc gọi điện thoại về nhà thì không ý kiến, bây giờ mới biểu lộ tâm tư.
Hạ Diệc Sơ run rẩy, gắt gao bắt lấy tay Thích Tẫn, móng tay bấm vào da thịt hắn, hỏi: "Chỉ một lát thôi?"
Thích Tẫn không thấy đau, khẽ gật đầu: "Một lát thôi."
Hạ Diệc Sơ cắn chặt môi, nội tâm giãy giụa, tuy cô cũng có chút tình cảm dành cho ba mẹ Thích, nhưng chỉ cần gọi điện báo có việc không đến được thì cũng miễn cho Thích Tẫn lấy cái... đồ vật kia áp chế mình.
Thế nhưng, Thích Tẫn vì mình mà chấp nhận quay về, nếu mình rời đi thế giới này, thì sau đó... Hạ Diệc Sơ cắn chặt hàm, có chút khó nói.
Thật lâu sau, cô khẽ gật, nhục nhã vùi đầu vào ngực Thích Tẫn.
Thích Tẫn cầm đồ vật lên, lại đem một ít gel bôi trơn ra.
Hôm nay, Hạ Diệc Sơ mặc một chiếc váy dài vô cùng văn nhã, lại pha chút cổ phục. Thích Tẫn vén làn váy lên, kéo quần lót bên trong xuống, bôi một ít gel vào cái miệng nhỏ màu hồng phấn kia, sau đó, tà ác chậm rãi đẩy đồ vật kia vào.
Đồ vật tinh xảo kia mau chóng trượt vào bên trong. Hạ Diệc Sơ mặt đỏ bừng, thân thể nhè nhẹ run, ẩn nhẫn bất lực, nhu nhu nhược nhược như động vật nhỏ đáng thương.
Thích Tẫn mặc lại quần lót cho cô, kéo váy xuống, rồi ôm cô ra cửa.
Thích Tẫn đặt thân thể mềm nhũn của cô lên ghế phụ, cẩn thận thắt đai an toàn cho cô.
Hạ Diệc Sơ ngồi trên ghế phụ, cảm giác vật kia hơi chấn động, toàn thân nhũn ra, cô giật giật thân thể muốn bài trừ đồ vật kia ra, lại không ngờ nó càng đi sâu vào trong.
Thích Tẫn chú ý tới động tác của Hạ Diệc Sơ, chỉ phông tình cười cười, sau đó ngồi lên ghế lái, điều khiển xe rời đi.
Hạ Diệc Sơ muốn ghé cửa hàng lấy quà đã đặt. Thích Tẫn dừng xe, ôm cô xuống. Hạ Diệc Sơ mặt đỏ bừng, vùi đầu vào ngực Thích Tẫn, không dám để cho người khác thấy bộ dạng của mình.
Nhân viên cửa hàng kỳ quái nhìn Thích Tẫn sao lại còn ôm một người, nhưng cũng không dám nói gì khác.
Sau khi nhận đồ, Thích Tẫn không về xe mà hỏi mượn toilet trong tiệm một chút. Hắn ôm người vào trong, khóa trái cửa toilet, cẩn thận đem đồ vật bên trong hai chân vốn đã không thể khép chặt lại của Hạ Diệc Sơ ra.
"Chị thật lợi hại nha, một tiếng cũng không kêu." Hắn tùy tiện ném đồ vật kia vào thùng rác, rửa tay, sửa sang lại váy áo cho Hạ Diệc Sơ, hôn cô rồi mới ôm cô ra xe.
Rốt cuộc Hạ Diệc Sơ cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Mười mấy phút sau, hai người đã tới biệt thự của Thích gia.
Ba mẹ Thích sớm chờ hai người nên nghe tiếng xe vội vàng ra đón.
Hạ Diệc Sơ được đặt trở lại xe lăn, vui vẻ tặng quà cho ba mẹ. Hôm nay, con gái trở về nhà ăn cơm, lại còn tặng quà, phải biết trong lòng ba mẹ Thích có bao nhiêu vui mừng.
Hạ Diệc Sơ phát hiện tuy rằng ba mẹ Thích tỏ ra vô cùng cao hứng, thần sắc hòa hoãn nhưng trong đáy mắt khi nhìn đến Thích Tẫn lại là kiêng kị cùng u buồn.
Ăn cơm xong, ba mẹ Thích và Hạ Diệc Sơ vào thư phòng.
Hạ Diệc Sơ không biết thân thể này mệnh khó, chính mình tiến vào cũng không thay đổi được, cứ nghĩ rằng có thể dùng linh khí hộ thể để không phát bệnh, có thể tận hiếu với cha mẹ Thích. Nào ngờ, ba mẹ Thích thế nào rồi cũng phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hạ Diệc Sơ thu lại suy nghĩ, không nói gì, ba mẹ Thích cũng không nói gì.
Hạ Diệc Sơ hít sâu một hơi, mở miệng nói:
"Ba, mẹ, con biết sau khi thân phận tổng giám đốc công ty MR của Thích Tẫn lộ ra ánh sáng, có lẽ ba mẹ ăn không ngon, ngủ không yên. Đều là con đã sai, không sớm trở về an ủi ba mẹ."
"Có mấy lời con đã muốn nói từ trước, không phải bởi vì thân phận cao cao tại thượng của hắn hiện giờ, mà bởi vì thân phận em trai con, hắn cũng giống như chúng ta, đều là người thân."
===============================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT