Dưới lầu, cha mẹ Thích ngồi trên ghế sô pha, thần sắc dễ chịu hơn nhiều so với mọi ngày.
"Ba, mẹ." Hạ Diệc Sơ chào hỏi.
Mẹ Thích nhìn cánh tay Thích Tẫn ôm Hạ Diệc Sơ xuống lầu, nháy mắt cứng đờ nhưng rồi thật mau áp chế xúc cảm xuống. Cho đến khi Hạ Diệc Sơ ngồi lại trên xe lăn, mẹ Thích mới nói:
"Minh Nguyệt, mau tới đây ngồi."
Hạ Diệc Sơ đẩy xe lăn đến bên cạnh mẹ Thích. Mẹ Thích ôn nhu sửa sửa vạt áo cho cô, hỏi han tâm tình.
Hạ Diệc Sơ mỗi ngày đều ở nhà, chơi trò chơi, ra ban công phơi nắng ra thì cũng chẳng còn chuyện gì làm, nhưng cô vẫn ôn hòa kể những chuyện đã làm cho mẹ Thích nghe một lần.
Hạ Diệc Sơ biết mẹ Thích có chuyện muốn nói nhưng đợi đến sau khi ăn cơm chiều, lúc cả nhà xem TV mới nói ra.
"Minh Nguyệt, con còn nhớ vị tiểu công tử Chu gia không?"
Hạ Diệc Sơ không đáp, trong đầu chưa hình dung ra là ai.
Mẹ Thích thấy cô mơ hồ, có chút nóng nảy, nói tiếp:
"Chính là người lần trước trò chuyện cùng con ở yến hội đó."
"Là người đó sao?" Hạ Diệc Sơ dần nhớ lại một gương mặt.
"Phải. Hắn ở nước ngoài đã một thời gian, bây giờ trở về nước. Mẹ vừa gặp lại hắn. Hắn muốn mời nhà mình ra ngoài ăn bữa cơm."
Mẹ Thích thử thăm dò Hạ Diệc Sơ: "Minh Nguyệt, con đi không?"
Từ khi Hạ Diệc Sơ đến thế giới này, cô chỉ mới tham gia một yến hội sau khi xuất viện không lâu, ở đó, cô quen biết với Chu Thần.
Hạ Diệc Sơ xuyên vào thân thể này đã hai mươi tuổi, hơn nữa thân thể lại khuyết tật, thanh xuân trước mắt có lẽ là thứ quý giá nhất. Hạ Diệc Sơ biết rõ mẹ Thích thật sự lo lắng cho tương lai con gái mình.