Lời này của Hạ Diệc Sơ không thể nghi ngờ đã chọc giận Hổ Hổ Sinh Uy.
Hổ Hổ Sinh Uy dữ tợn:
"Để xem ai chết. Lát nữa ngươi đừng cầu ta hạ thủ lưu tình!"
"Ha ha ha, Hổ ca, ngươi đừng nói tuyệt tình như thế, tiểu cô nương người ta bị ngươi dọa rồi."
Ba người này căn bản không nghĩ tới bọn họ có thể thua trước mặt thuật sỹ như Hạ Diệc Sơ. Tại lúc ba người cười to khinh miệt, Thích Tẫn nhịn không được, trong chỗ tối khẽ động tay, ba vệt sáng hóa thành ba mũi tên hướng về phái ba người kia mà công kích.
Không ngờ bị đánh lén, Hổ Hổ Sinh Uy phản ứng mau một chút, nhanh chóng tụt xuống ngựa, tránh được mũi tên, hai người kia không nhanh như vậy, bị tên xuyên tim mà chết.
Hổ Hổ Sinh Uy chưa kịp hoàn hồn thì ba mũi tên phía sau đồng thời đâm trúng các bộ vị trọng điểm trên thân mình.
Thân thể ba người biến mất, trở lại điểm hồi sinh, bọn họ cũng không biết ai đã giết mình, đến khi xem lại danh sách kẻ thù mới thấy cái tên người chơi Linh Hạ Vy Quang.
Nhìn ba ngươi kia biến mất, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Thích Tẫn nhanh chóng thối lui. Hắn nhảy từ trên cây xuống, ngoan ngoãn nhìn Hạ Diệc Sơ, vui vẻ:
"Chị, em giết ba tên kia rồi."
Trang phục trên người Thích Tẫn dần dần chuyển hóa, trường bào màu trắng ngà nhanh chóng biến thành màu xanh lam, ánh kim thật nhỏ nở rộ nơi cổ tay và vạt áo như rồng bay, tơ vàng tràn lan toàn thân, hai màu sắc đan xen, rực rỡ lung linh, càng tăng thêm sức mạnh cho hắn, quả không uổng tiêu năm ngày làm việc của Hạ Diệc Sơ.
Thích Tẫn như Tinh Linh trong bóng đêm, càng có vẻ thần bí cao quý, khuôn mặt hắn vừa vui sướng vừa ngượng ngùng. Rõ ràng là hai loại tồn tại cực đoan, lại dung hợp trên người hắn, vô cùng hoàn mỹ, bắt mắt. Nếu nói Thích Tẫn không hợp với bộ quần áo này thì thật sự không có ai thích hợp nữa.
"Chị, xinh đẹp là từ dùng cho con gái, em là con trai." Thích Tẫn bất mãn.
"Sao lại dễ thẹn thùng như thế, con gái cũng không mau thẹn như em đâu, chị nói xinh đẹp là xinh đẹp." Hạ Diệc Sơ vô lý trả lời.
"Được, chị nói cái gì cũng đúng."
Thích Tẫn biểu hiện trước mặt Hạ Diệc Sơ quá ngoan ngoãn. Hạ Diệc Sơ trước là áy náy thay cho nguyên chủ, nên muốn đối tốt với hắn nhiều hơn, sau lại yêu thích hắn thật lòng. Cho dù, cô đã nghĩ có lẽ Thích Tẫn hận nguyên chủ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô thật sự muốn đối tốt với hắn.
Hạ Diệc Sơ đối tốt với Thích Tẫn không chỉ âm thầm mà còn thể hiện ra bên ngoài. Một ngày nọ phát hiện có người hầu trong nhà không tôn trọng Thích Tẫn, Hạ Diệc Sơ lập tức sa thải những người này, đổi một lượt người khác.
Cha mẹ Thích để ý thấy Hạ Diệc Sơ cư xử với Thích Tẫn như vậy, còn tìm cô nói chuyện. Cô mới nhẹ giọng nói một câu:
"Mẹ, Thích Tẫn cũng là do cha mẹ sinh ra, là em trai con."
Hạ Diệc Sơ nói xong quay người đi, để lại mẹ Thích thân thể cứng đờ một mình trong phòng.
Thích Tẫn vẫn không buông xuống hoài nghi đối với Hạ Diệc Sơ, hắn kéo màn xuống, ánh nắng không thể len vào phòng khiến căn phòng âm u lạnh nhạt như chính tâm hồn hắn.
==================================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT