Mà Hạ Diệc Sơ trong lòng đoán không tồi, Thẩm Già Diệp đã từ tư liệu Lục Diễn trình lên, biết được Du Tuyết mới là em gái ruột của mình.
Lúc này Thẩm Già Diệp đang ngồi ở trong văn phòng của mình, rũ mắt nhìn xấp tư liệu Lục Diễn mới để lên bàn làm việc, thần sắc trên vẻ mặt anh tuấn không có chút thay đổi nào.
Lục Diễn đứng ở vị trí trước bàn công tác cách đó không xa, cúi đầu, đối với Thẩm Già Diệp bẩm báo nói: “Đại tiểu thư vừa mới gọi điện thoại qua, phân phó một ít người tận khả năng ngáng chân Chu Thanh và Du Tuyết trong mọi việc.”
“Tùy tiện em ấy đi.” Thẩm Già Diệp nghĩ đến tiểu yêu tinh trong nhà nào đó dính người, cong cong môi, chỉ vào đống tư liệu trước mặt, đối với Lục Diễn nói: “Chờ em ấy chơi đủ rồi, tìm cơ hội thích hợp, xử lý đi.”
“Vâng, tổng tài.” Lục Diễn gật gật đầu, tiến lên đem tư liệu thu trở về.
Thẩm Già Diệp tuy rằng đã biết Du Tuyết là em gái ruột của mình, nhưng lại không có tính toán lập tức đem chuyện này công bố ra ngoài, thậm chí cả Hạ Diệc Sơ cũng không nói cho cô biết.
Mà Hạ Diệc Sơ cũng vui sướng giả ngu ngốc, dù sao cô ở trước mặt Thẩm Già Diệp vốn sắm vai là một em gái tốt ngoan ngoãn mà.
Từ lúc Chu Hiểu Hoành kết thúc《 Nhất Thế Trường An 》, Lục Diễn lại đưa cho Hạ Diệc Sơ tiếp một cái kịch bản.
Hạ Diệc Sơ nhìn nhìn, đó là một bộ kịch bản hiện đại, tên thực duy mĩ, kêu 《 thân ái, buổi sáng tốt lành 》.
Nội dung chính là một tiểu tử nghèo Thiệu Nghiêm lớn lên ở gần một khe suối bởi vì trong nhà sinh hoạt nghèo khó, mà bản thân cũng quá mức xuất sắc, cho nên bị một nhà người giàu có nhìn trúng, bị gia đình người đó mạnh mẽ yêu cầu ở rể.
Nhà người nghèo đương nhiên là không chịu. Ở rể, nam nhân mới gần hai mươi tuổi,
còn [D1]là sinh viên chưa có tốt nghiệp mà nói, quả thực vô cùng nhục nhã!
Nhưng, nhà bọn họ thật sự là quá nghèo, hơn nữa hoạ vô đơn chí, cha Thiệu Nghiêm thời điểm ở lên núi đốn củi, bị dã thú cắn đứt cánh tay, người giàu kia đồng ý cấp tiền thuốc men cho họ, hơn nữa đối xử tử tế với một nhà bọn họ, điều kiện chính là muốn Thiệu Nghiêm gả cho con gái duy nhất của họ - An Kỳ.
Trong nhà tình huống nguy cấp, Thiệu Nghiêm đã không có biện pháp, vì cứu cha, không thể không đáp ứng cọc hôn sự.
Chính là, sự việc cũng không có ở chỗ này kết thúc.
Thiệu Nghiêm từ lúc ở rể nhà giàu, cũng không có từ bỏ việc học, cũng không có nhụt chí, ngược lại là có một loại tín niệm ở trong lòng không ngừng thúc giục hắn tiến lên.
Hơn nữa, Thiệu Nghiêm còn ngẫu nhiên nghe được đoạn đối thoại của cha mẹ An Kỳ. Nguyên lai, cha hắn không phải không cẩn thận bị dã thú cắn mà là bọn họ cố ý!
Bởi vì lý do duy nhất: An Kỳ thích hắn!
Bọn họ không muốn để con gái gả tới một nhà nghèo như vậy, cũng muốn con rể kế thừa công ty, cho nên mới làm chuyện trái với lương tâm.
Thiệu Nghiêm đã biết được sự thật, trong lòng bi thống phẫn nộ vạn phần, cuối cùng lại bị hắn ẩn nhẫn, sau đó lại nương nhờ gia đình họ cho hắn tiền, ở bên ngoài tự mình sáng lập công ty, hơn nữa bởi vì hắn xuất sắc tài hoa cùng khôn khéo, ở giới thương nghiệp hô mưa gọi gió, nhanh chóng mang theo người của mình đánh vào trong giới giành riêng cho mình một mảnh thiên hạ.
Cuối cùng, thậm chí trở thành một người vô cùng siêu việt trong gia đình người giàu có, sau đó với khí thế sét đánh ngang tai thu gom toàn bộ tài sản của gia đình đó, đem hai lão nhân gia vào viện dưỡng lão, đồng thời cùng An Kỳ ly hôn, để cô ấy lưu lại trong nhà làm người giúp việc.
Tiền lương mỗi tháng của An Kỳ, đều đưa tất cả vào viện dưỡng lão, trở thành thù lao nuôi dưỡng cha mẹ trong viện.
Nếu An Kỳ không muốn nói, Thiệu Nghiêm liền nói sẽ đưa bọn họ ba người đều đuổi đi.
An Kỳ vốn là một kiều nữ nhà giàu, sống trong sự sủng ái mà lớn lên, không nghĩ tới trong nhà cư nhiên sẽ phát sinh biến cố lớn như vậy, hơn nữa đầu sỏ gây tội, lại chính là người chồng mà mình tín nhiệm và yêu thương nhất.
An Kỳ thương tâm muốn chết, chấp nhận ở lại nhà làm người giúp việc.
Kỳ thật An Kỳ trong lòng là thật sự thích Thiệu Nghiêm, hơn nữa cô đối với chuyện cha mẹ làm năm đó với gia đình Thiệu Nghiêm là hoàn toàn không biết gì.
An Kỳ trong lòng mặc dù có chút kiều khí, chính là bản tính thuần lương, cũng không hư.
Mà Thiệu Nghiêm cũng có thể nói là đã báo thù xong, cho nên trong lòng hết giận, không có mang thành kiến để đối đãi với vợ trước, dần dần ở ngày sau sinh hoạt bắt đầu thích An Kỳ.
Sau đó, cuối cùng kết cục, đương nhiên là hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, mọi người vui mừng, vui vẻ trọn vẹn ở bên nhau. Hơn nữa một nhà Thiệu Nghiêm cũng tha thứ cho hai lão nhân gia đã làm chuyện năm xưa, mà cha mẹ của An Kì cũng chịu cúi đầu thừa nhận sai lầm của họ và chân thành xin lỗi.
Và, sự nghiệp gia tộc toàn bộ đều giao cho Thiệu Nghiêm quản lý, cha mẹ An Kỳ thường xuyên đi nước ngoài du lịch giải sầu, cha mẹ Thiệu Nghiêm cũng được đón vào trong thành thị, sống trong một căn nhà lớn, sinh hoạt về sau vô cùng thoải mái.
Tóm lại, kết cục thực viên mãn.
“Chậc chậc, ký chủ, cái kết cục này thật cẩu huyết.” Hệ thống rà quét một chút nội dung kịch bản, ở Hạ Diệc Sơ trong đầu nói.
“Cẩu huyết mới tốt, không cẩu huyết thì như thế nào mới có người xem?” Hạ Diệc Sơ hơi hơi mỉm cười, đem kịch bản đặt ở một bên.
Lục Diễn lần này chọn cho Hạ Diệc Sơ nhân vật, chính là nhân vật nữ chính, cũng chính là người con gái nhà giàu kia —— An Kỳ.
Hạ Diệc Sơ thử kính thực viên mãn (tốt đẹp), người được chọn nhanh chóng được định xuống.
Mà thời gian đoàn phim khởi động máy cũng tới thật nhanh chóng.
Đạo diễn đoàn phim này, là một nữ nhân thoạt nhìn ba bốn mươi tuổi, cùng Chu Hiểu Hoành giống nhau, họ Chu, tên là Hà.
Người này ngày thường làm người mười phần nghiêm cẩn, kể cả là đóng phim cũng vậy, vĩnh viễn đều là một bộ váy ngắn màu đen, tóc cột không chút cẩu thả, trên mặt mang theo một bộ mắt kính đen to rộng, cho người ta cảm giác có chút khắt nghiệt cùng bảo thủ, người đoàn phim đều kêu người ấy là “Chu tỷ”.
Kịch bản lần này, bởi vì trong đó đề cập rất nhiều kiến trúc châu Âu, còn có tiểu viện nông thôn.
Cho nên, lần này đóng phim cũng không phải ở thủ đô, Chu Hà thuê sân, đi máy bay hai giờ đồng hồ là tới nơi, cách thành phố B một khoảng không xa.
Ban đêm, lầu hai Hạ gia, trong đó gian phòng, ánh đèn lờ mờ, trên giường lớn mềm mại, hai cái thân ảnh liên tục triền miên.
Hạ Diệc Sơ sắc mặt ửng hồng, cặp mắt câu nhân to chứa đầy nước mắt, mồ hôi từ trên trán đổ ra, cô cắn chặt cánh môi, không ngừng cầu xin tha thứ với Thẩm Già Diệp đang đè ở trên người cô mạnh mẽ ra vào: “Ân…… anh trai, anh, anh chậm một chút, em, em ngày mai còn muốn đi đóng phim.”
“Ngoan, kêu anh một tiếng lão công, em liền buông tha em.” thanh âm Thẩm Già Diệp trầm thấp ở bên tai Hạ Diệc Sơ nói.
Hạ Diệc Sơ hai mắt mê ly, thần sắc dục tiên dục tử, khóe mắt phiếm hồng, lây dính nước mắt, nghe đượcThẩm Già Diệp nói, giống như đại xá, cơ hồ cần suy nghĩ đã vội vàng kêu hai tiếng đó lên
Thẩm Già Diệp cúi người gặm đôi môi anh đào của cô, động tác mạnh mẽ, mang theo sự vội vàng cùng thô lỗ, “Bảo Bảo thật ngoan…… Lão công phải khen thưởng cho em mới được.”