Mấy ngày sau, Hạ Diệc Sơ đều ở trong cung dưỡng thương. Hai huynh muội thường xuyên ăn cơm cùng nhau, tình cảm càng đậm sâu.
Vết thương của Hạ Diệc Sơ không sâu, hiện giờ đã khép miệng, chỉ còn thấy một vết sẹo màu đỏ tươi. Hạ Diệc Sơ uống thuốc vài ngày, cảm giác váng đầu, hoa mắt, buồn nôn cũng dần biến mất.
Mấy ngày này nằm trên giường, Hạ Diệc Sơ thường đem ký ức của nguyên chủ ra sàng lọc, cố gắng ghi nhớ những thói quen, cách nói chuyện của nguyên chủ.
Hạ Diệc Sơ bình tĩnh kiểm điểm lại bản thân, xét thấy qua vài thế giới, nàng đều không che giấu tính cách thật sự của mình, mỗi lần đều để lộ bản thân. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy thật may mắn, nếu rơi vào một thế giới quá để ý, sự biến hóa lớn của nàng khẳng định sẽ bị người khác coi là quỷ dị, khả năng sẽ bị xử chết.
Hạ Diệc Sơ thở ra một hơi, nghiền ngẫm thói quen cử chỉ của nguyên chủ một lượt rồi mới nhắm mắt ngủ.
Hôm nay, sau khi ăn cơm xong, một nữ tử từ bên ngoài tiến vào. Nàng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo thanh tú, thần sắc lãnh đạm, lạnh lẽo như phiến băng, đặc biệt là bộ quần áo màu đen, càng tăng thêm vẻ sắc bén.
"Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng." Nàng tiến đến, quỳ một gối trước mặt Quân Ngôn Dục.
Quần Ngôn Dục nhìn Hạ Diệc Sơ, đáy mắt mang theo một tia ấm áp:
"Nhật An, sau này nàng ấy sẽ là người của muội. Nàng biết võ công, có thể bảo vệ muội."
"Cảm ơn Hoàng huynh!" Hạ Diệc Sơ cao hứng, nhìn cô gái kia, đôi mắt lóe sáng.
"Ngươi tên gì?" Hạ Diệc Sơ học theo bộ dáng của nguyên chủ, ra vẻ cao ngạo, nâng cằm lên.
"Hồi công chua, thuộc hạ tên Thập Tam."
Tên này vừa nghe liền biết là bí danh. Có lẽ Quân Ngôn Dục lựa chọn giữa rất nhiều ám vệ của mình mới chọn ra một người thích hợp cho Hạ Diệc Sơ.
"Thập Tam, tên này không dễ nghe, sau này gọi ngươi là Mặc Trúc vậy."
"Vâng!" Được ban tên mới, Mặc Trúc đáp lời.
Quân Ngôn Dục lẳng lặng ngồi một bên, nhìn vẻ mặt ghét bỏ cái tên Thập Tam của Hạ Diệc Sơ, trên mặt thanh thiển ý cười.
Bên người có cao thủ hộ vệ, Hạ Diệc Sơ cũng không chủ quan, vẫn hấp thụ linh khí, tập luyên nâng tu vi. Nhưng có lẽ do tố chất thân thể này, nên tiến triển cũng không nhiều lắm.
Hạ Diệc SƠ thật ra có chút tưởng niệm thế giới trước, trong không gian lại có sẵn linh tuyền thanh tẩy gân cốt.
Ngốc trong phòng mấy ngày, Hạ Diệc Sơ muốn ra ngoài tản bộ.
"Công chúa, hôm nay gió lớn, vết thương của người còn chưa lành hẳn đâu, hay là hôm khác hãy ra ngoài chơi?" Hồng Mai vừa trang điểm vừa thử khuyên Hạ Diệc Sơ.
"Không được, hôm nay ta phải đi ra ngoài. Miệng vết thương này không phải có khăn che lấp sao? Không có gì đáng ngại."
"Vậy để nô tỳ bôi thêm thuốc cho người." Hồng Mai dù sao cũng là hạ nhân, thấy tâm ý Hạ Diệc Sơ đã quyết, cũng không dám nói thêm.
Hồng Mai mang thuốc mỡ, lấy một ít lên đầu ngón tay, sau đó thoa cẩn thận lên vết thương trên cổ Hạ Diệc Sơ.
Thuốc mỡ này do Quân Ngôn Dục mang đến, chỉ nghe hương thơm đã biết tuyệt đối không phải loại thường.
Trang điểm, quần áo xong, Hạ Diệc Sơ chờ không nổi, gấp gáp bước ra khỏi cung.
Trước kia, Quân Nhật An thích nhất là chuồn ra khỏi cung đi chơi, hoặc sẽ quấn lấy Quân Ngôn Dục để hắn mang nàng ra khỏi cung.
Nghĩ nghĩ, Hạ Diệc Sơ thấy Quân Ngôn Dục lúc này khá bận rộn, nàng muốn đến ngự thư phòng lại yên lặng xoay đi hướng khác.
Bên ngoài xe ngựa đã chuẩn bị xong, Hạ Diệc Sơ dẫn theo Hồng Mai và Mặc Trúc lên xe, ba người nhanh chóng ra khỏi Hoàng cung.
Từ lần yến hội trước, Quân Ngôn Dục đã phái người ngầm bảo hộ Hạ Diệc Sơ, các nơi trong cung đều là ám vệ của Quân Ngôn Dục. Hạ Diệc Sơ chân trước ra khỏi cung, chân sau hắn đã biết.
"Nha đầu này thật là, tính tình không thể chịu được." Quân Ngôn Dục đang xử lý tấu chương, cười nhạt, phân phó người nọ: "Chú ý cẩn thận một chút, nhưng đừng quấy rối hứng thú ra ngoài chơi của nàng."
===========================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT