Ba người cùng nhau ăn cơm. Tô gia có quy củ từ trước đến nay khi ăn cơm đều không được nói chuyện.
Bữa cơm chiều trầm mặc qua đi, Tô Mạc gọi Hạ Diệc Sơ vào thư phòng cẩn thận dò hỏi một chút hoàn cảnh của cô sau khi mạt thế đến.
Hạ Diệc Sơ biết Tô Mạc quan tâm mình, cô nhẹ nhàng kể lại việc thức tỉnh dị năng không gian, việc tách khỏi các bạn đồng hành, sau được Mặc Tẫn Ly cứu, rồi vào căn cứ Bất Lạc. Mọi nguy hiểm trên đường đi, Hạ Diệc Sơ đều lược bỏ đi, chỉ chú trọng kể về dị năng cường đại của Mặc Tẫn Ly.
Tô Mạc đối với Mặc Tẫn Ly hiện lên một tia địch ý.
Hắn mới biết được niềm vui làm anh trai không bao lâu mạt thế liền tới. Hắn lo lắng nhiều ngày như thế, vất vả tìm kiếm mong em gái trở lại, thế mà cô ấy còn mang một tên đàn ông trở về.
Điều này không làm Tô Mạc chết tâm mới là lạ.
Tục ngữ thường nói trưởng huynh vi phụ*, trong lòng Tô Mạc chính là cảm giác đó, lấy một loại ánh mắt của bậc cha chú đối với con rể, luôn hơi bắt bẻ một chút.
(*Trưởng huynh vi phụ: Anh cả như cha)
Hiện tại, nghe được Hạ Diệc Sơ nói Mặc Tẫn Ly không chỉ có cứu cô, còn hộ tống cô một đường đến đây, ấn tượng của Tô Mạc với Mặc Tẫn Ly cũng thoáng một chút.
Thân phận vua xác sống của Mặc Tẫn Ly thì Hạ Diệc Sơ đương nhiên không dám nói với Tô Mạc, chỉ dám nói hắn thức tỉnh dị năng dị năng hệ lôi cường đại.
Tô Mạc ở công ty chỉ quen ra lệnh, nên hỏi thăm một lúc cũng không biết nói gì thêm. Nhìn Hạ Diệc Sơ ngồi chờ mình đặt câu hỏi, Tô Mạc bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: "Được rồi, sau này em với bạn em cứ ở lại đây."
"Vâng, anh cũng đừng quá lo lắng." Hạ Diệc Sơ cười cười, đi ra ngoài.
Tô Mạc thần sắc lạnh lùng như cũ, dưới ánh đèn bàn, hắn cho người ta một cảm giác uể oải không hiểu được.
Tô Mạc mỗi ngày đều đi sớm về trễ, trừ lần trước hắn về sớm để gặp Hạ Diệc Sơ, còn lại đều hơn nửa đêm mới trở về. Ngay cả cơm chiều, cũng không ăn ở nhà.
Hôm nay, khó có được một bữa hắn về ăn cơm trưa. Ăn xong, Tô Mạc đưa cho Hạ Diệc Sơ một cái thẻ nhìn giống thẻ ngân hàng, màu đen như mực, trên có chữ như rồng bay phượng múa.
Hạ Diệc Sơ nhìn kỹ, mới nhìn ra đó là bốn cữ "Căn cứTinh Thần", bên cạnh là tên Tô Mạc, phía dưới còn có dòng chữ Khải*: Căn cứ Tinh Thần chuyên dụng.
(*Chữ Khải là một phong cách viết chữ của Trung Quốc.)
"Cái này là?" Hạ Diệc Sơ có chút nghi hoặc.
"Cái này dùng như thẻ ngân hàng trước đây, cũng là giấy thông hành an toàn, bất quá chỉ hạn chế trong căn cứ Tinh Thần."
"Ah, cảm ơn anh." Hạ Diệc Sơ mi mắt cong cong, bỏ thẻ vào túi quần.
Tô Mạc đem ánh mắt dừng trên người Mặc Tẫn Ly: "Mặc thiếu gia, lần này ít nhiều cậu đã chiếu cố em gái tôi, Thanh Hoan mới có thể an toàn trở về, mấy ngày rồi đều không có thời gian cảm ơn cậu. Nếu không chê, cậu hãy nhận tấm thẻ này đi. Trừ lần đó ra, tôi đã hứa với cậu ba yêu cầu, nếu có thể, tôi sẽ đáp ứng."
Tô Mạc đưa cho Mặc Tẫn Ly một cái thẻ màu vàng kim, khác hẳn thẻ thường.
"Anh khách khí rồi, chiếu cố Thanh Hoan là việc em nên làm. Hơn nữa, cô ấy cũng giúp đỡ em nhiều." Mặc Tẫn Ly bình đạm, giống như không biết Tô Mạc muốn ân đền oán trả cho xong.
"Không nghĩ hai người tình cảm cũng tốt như vậy. Nghe nói cậu cũng thức tỉnh dị năng hệ lôi. Thật trùng hợp, tôi cũng vậy. Không bằng chúng ta cùng bàn luận một phen?" Tô Mạc đề nghị.
Mặc Tẫn Ly gật gật, đi sau lưng Tô Mạc đến đấu trường.
Hạ Diệc Sơ nhìn bóng dáng bọn họ, cũng nhấc chân đi theo.
Sau tận thế, nhiều người thức tỉnh dị năng, nhưng không phải ai cũng biết sử dụng dị năng của mình. Do vậy, mỗi căn cứ đều có đấu trường để các dị năng giả rèn luyện thực lực.
Đấu trường này được kiến tạo đặc biệt, mỗi phòng trong đấu trường đều là một không gian đơn độc, dị năng phát ra đều bị hấp thụ, trừ số liệu biểu thị, sẽ không làm đấu trường bị hư hỏng.
==============================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT