Trên đường đi ngẫu nhiên sẽ gặp phải một ít xác sống nhưng đều bị đội hộ tống giải quyết. Đối với bọn họ, Hạ Diệc Sơ và Mặc Tẫn Ly giống như hai đứa trẻ, nên dù có nguy hiểm gì, họ đều bảo vệ hai người đến hoàn hảo.
Cho đến hoàng hôn, mọi người tìm nơi dựng lều nghỉ qua đêm.
Mặt trời lặn ở phía tây, ánh sáng chiều tà dần dần tiêu tán.
Hạ Diệc Sơ nói vừa ra, Mặc Tẫn Ly liền cúi xuống cắn cái trứng cô ghim trên nĩa, nhai một chút, rồi nuốt xuống.
Mặc Tẫn Ly giương mắt hơi hơi mỉm cười với Hạ Diệc Sơ: "Hương vị không tồi."
Ánh mắt Hạ Diệc Sơ dừng lại nửa cái trứng còn dư, ánh mắt do dự.
"Mau ăn đi." Mặc Tẫn Ly chậm rãi tới gần Hạ Diệc Sơ, trong âm thanh mang theo dấu hiệu hắc hóa: "Anh đều không chê Thanh Hoan, chẳng lẽ Thanh Hoan ghét bỏ anh sao?"
Một lời không hợp liền mở ra hình thức hắc hóa. Hạ Diệc Sơ mở miệng ăn nửa cái trứng còn dư.
Mặc Tẫn Ly ở bên cạnh nhìn, đôi mắt cong cong, thần sắc sung sướng đến, nếu hắn có đuôi chắc cái đuôi cũng phe phẩy trái phải rồi.
Chờ Hạ Diệc Sơ ăn xong, sắc trời đã tối.
Mọi người đã quen biết nhau nên vây quanh cùng nói chuyện phiếm.
Hạ Diệc Sơ đã bị Mặc Tẫn Ly kéo vào lều trại.
Bên ngoài lại xuất hiện vài vị khách không mời mà đến.
Cách chỗ Hạ Diệc Sơ dựng lều không xa là nơi đóng quân của một nhóm người khác. Người dẫn đầu nhóm chủ động đến chào hỏi. Đến có ba nam một nữ, tướng mạo đều xuất chúng, trên người mang theo một cỗ khí chất tự tin cao quý, tuổi còn trẻ nhưng thực lực lợi hại.
Hạ Diệc Sơ đang uống trà do Mặc Tẫn Ly pha, nghe giọng nữ vang lên, đáy mắt xẹt qua một mạt lãnh quang.
Không nghĩ tới, nhanh như thế đã đụng người quen.
Giọng nói quen thuộc kia, không thể nghi ngờ chính là An Tri Hạ.
Cô ta cùng với Tần Diệc Lãnh và hai nam chủ np văn đi ngang qua nơi này, nhìn thấy có người nên dừng lại.
Nàng cùng Tần Diệc Lãnh còn có mặt khác hai cái np văn nam chủ, đi ngang qua nơi này, nhìn đến nơi này có dân cư, cho nên quyết định tại đây bên cạnh ngồi xuống. An Tri Hạ khách sáo hỏi thăm một chút rồi quay về nơi đóng quân của mình.
Nhận ra giọng nói của An Tri Hạ nhưng Hạ Diệc Sơ cũng không có ý định lộ diện. Đối với An Tri Hạ, cô không có hứng thú gì. Hơn nữa, vị trí bàn tay vàng cô cũng đã nói rõ cho Mạc Dữ Dư và Quý Diễn.
Có điều, cả Mặc Tẫn Ly cũng nhận ra, nghe tiếng bước chân đám người An Tri Hạ càng lúc càng xa, đáy mắt hiện lên một tia sát ý rồi thu liễm lại ngay.
Đêm đã khuya, Hạ Diệc Sơ ngồi xếp bằng trên đệm, tiến vào trạng thái tu luyện. Mặc Tẫn Ly nhích người, thân hình như thoi đưa, hướng tới nơi bọn người An Tri Hạ đóng quân.
Hắn ẩn thân chỗ tối, một tên xác sống tiến hóa từ trong rừng cây chạy ra. Xác sống tiến hóa không nói gì, chỉ chỉ tay vào rừng rậm bên trong.
Tối khuya không ngủ ở lều trại, chạy vào rừng làm gì?
Ấn đường Mặc Tẫn Ly nhíu lại, nếu không phải hắn tin tưởng xác sống tiến hóa kia sẽ không nói dối, thì thật đúng là không thể nghĩ tới An Tri Hạ sẽ xuất hiện trong rừng rậm. Mặc Tẫn Ly cho xác sống tiến hóa rời đi, nhấc chân hướng tới rừng rậm mà đến.
==============================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT