Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Xem ra, người nắm giữ vận khí này cũng không cùng loại với An Tri Hạ làm người ta chán ghét.

Hạ Diệc Sơ cong cong môi.

Mạc Dữ Dư dùng khăn giấy Hạ Diệc Sơ đưa cho, "Các người không mau đi đi, ở đây sẽ mất mạng."

"Đi, đi liền." Hạ Diệc Sơ hơi mỉm cười, "Cùng đi thôi."

"Tôi trói chân trói tay mọi người, cô còn muốn mang tôi đi cùng?" Mạc Dữ Dư thở một tiếng tiếp tục nói: "Mấy người kia mới chạy ra thế nào cũng về báo lại với người trong thôn, cô mau đi nhanh đi."

"Khó mà làm được." Hạ Diệc Sơ nhìn ra mênh mang bóng đêm, "Xem ra ông trời bắt chúng ta đi chung rồi."

Mạc Dữ Dư sửng sốt, nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, liền hiểu rõ. Xem ra, người ở thôn trang này đã biết chuyện.

"Xe đâu?" Hạ Diệc Sơ hỏi Mặc Tẫn Ly.

"Đi theo tôi." Mặc Tẫn Ly đi trước dẫn đường.

Mặc Tẫn Ly và Hạ Diệc Sơ đi thật nhanh, Mạc Dữ Dư đuổi theo nhưng thân thể suy yếu, chạy theo không kịp.

Không biết là ai đuổi đến duỗi tay về phía Hạ Diệc Sơ hét lớn, mọi người đều hướng về phía này mà tới.

Bước chân ngày một ngắn, trước mắt biến thành màu đen, ngã xuống, Mạc Dữ Dư liền được một vòng tay ôm lại, là Hạ Diệc Sơ đỡ cô ấy. Mạc Dữ Dư thở dốc nói lời cảm tạ, lời chưa nói ra đã bị Hạ Diệc Sơ chặn lại: "Cảm tạ sau rồi nói, uống nước này trước đi."

Mạc Dữ Dư nhìn vào trong ly giấy dùng một lần, chất lỏng trong suốt lưu động. Không do dự, cô uống cạn.

"Không sợ tôi hạ độc à?" Hạ Diệc Sơ đỡ cô ấy đi về phía trước.

"Hừ." Hạ dược thì cần gì phải tới cứu.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, thân thể cô dần dần khôi phục sức lực, bước chân không tự chủ trở nên nhẹ nhàng hơn.

Sau lưng có người đuổi theo, là đại đương gia, hắn âm ngoan nhìn Hạ Diệc Sơ và Mạc Dữ Dư:

"Các ngươi dám chạy, ta phải lấy mạng các ngươi."

Hạ Diệc Sơ và Mạc Dữ Dư không để ý đến hắn, chạy về phía trước.

"Cẩn thận!" Hạ Diệc Sơ kêu lên, nhảy về một bên, đồng thời kéo theo Mạc Dữ Dư.

Đại đương gia không phải người kiên nhẫn, thấy bọn họ chạy liền phát động dị năng. Mặt đất nứt ra, xuất hiện vài dây mây

Nếu Hạ Diệc Sơ không kéo theo Mạc Dữ Dư, dây mây kia đụng vào chân sẽ lập tức biến người gói thành bánh chưng.

Đại đương gia không bỏ qua, biến dây mây lớn hơn, lắc lắc eo, công kích Hạ Diệc Sơ.

Mặc Tẫn Ly đã đem xe đến, Hạ Diệc Sơ đẩy Mạc Dữ Dư: "Lên xe trước, tôi đối phó bọn họ."

Hạ Diệc Sơ lấy đao ra, rót linh khí vào, nhắm dây mây to chừng cánh tay trẻ con mà chém đứt.

Mạc Dữ Dư biết mình không giúp được gì, nên lập tức lên xe, ai ngờ chủ xe lại mở cửa xe đi xuống.

Đại đương gia nhìn Hạ Diệc Sơ chỉ mấy đao đã chặt đứt đám dây mây của hắn, đáy mắt xẹt lên một tia kiêng kị. Phải biết rằng dây mây này lão nhị và lão tam đều không thể chém đứt.

"Cả nhà cùng lên. Không cần người sống!" Hắn phân phó người sau lưng.

"Lão đại, bắt được người thì cho chúng tôi nếm thử nha. Lần trước chúng tôi đều không được thử." Một tên tiểu tử nói.

Đi theo sau lão đại toàn là dị năng giả, bọn họ không nghĩ nhiều người như thế lại không khắc chế được hai ba tên.

"Được! Đến lúc đó mỗi người đều có phần!" Đại đương gia vung tay lên, đáp ứng liền. Những người này tất nhiên là muốn ăn cô.

Hạ Diệc Sơ nắm chặt đao, đáy mắt xuất hiện sát ý mãnh liệt.

Cô nhìn bọn họ phóng thích dị năng vào mình, không hề sợ hãi, đưa đao lên đỡ. Đột nhiên, Mặc Tẫn Ly từ phía sau xuất hiện, chắn trước mặt cô, một tay ôm eo cô, một tay phủ lên sau đầu cô, đem Hạ Diệc Sơ vùi vào lòng ngực mình.

Hạ Diệc Sơ chỉ nghe tiếng người ngã xuống đất, rồi một trận âm thanh phụt phụt, sau đó là một mảnh yên tĩnh.

Hạ Diệc Sơ chui ra, lại bị Mặc Tẫn Ly ôm lên xe.

"Bọn họ xảy ra chuyện gì?" Hạ Diệc Sơ hỏi.

"Bị tôi giết!" Mặc Tẫn Ly không dừng bước, cứ thế ôm người trong tay.

"Âm thanh vừa rồi là gì?"

"Thân thể bọn chúng nổ tung."

===========================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play