Trương Lâm Lâm bị nhìn đến bối rối, xua tay, giải thích lung tung:
"Thanh Hoan, em cũng chán ghét An Tri Hạ, chỉ cần thấy ả đứng cạnh Tần Diệc Lãnh là ghê tởm."
Không biết có phải câu này chọc trúng Hạ Diệc Sơ hay không mà cô hơi nhướng mày, thái độ lãnh đạm cũng không còn.
Thấy thế, Trương Lâm Lâm trở nên vui vẻ, ra sức nói những điều không tốt về An Tri Hạ.
"Cũng không biết nghĩ gì, chỉ bằng bộ dáng kia của cô ta mà dám so với hoa hậu giảng đường như chị."
"Thanh Hoan của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, con hồ ly tinh kia quả là kém xa."
"Cả ngày chỉ biết giả trang người tốt, giả vờ đáng thương. Không biết Tần Diệc Lãnh coi trọng ả ở điểm nào, quả thực là tiểu tiện nhân."
"Nếu không phải ả cùng lớn lên với Tần Diệc Lãnh, khẳng định Tần Diệc Lãnh sẽ không coi trọng ả ta, mà sẽ ở cùng với chị."
Hạ Diệc Sơ không nói gì càng làm cho Trương Lâm Lâm cảm thấy mình nói đúng ý, càng nói hăng.
"Đủ rồi!!!"
Một giọng nam giận giữ từ sau lưng Trương Lâm Lâm vang lên làm cô ta nhảy dựng lên, hoảng sợ. Trương Lâm Lâm run run xoay người lại, thấy Tần Diệc Lãnh nắm tay An Tri Hạ đang nhìn mình. Tần Diệc Lãnh thần sắc âm trầm, An Trị Hạ thương tâm khó chịu.
Trương Lâm Lâm không nghĩ đến vừa khéo đối tượng bị bôi đen lại nghe được hết những lời cô ấy nói. Cô không biết làm gì hơn là đứng ngây ra đó, chỉ hận không thể lập tức ngất xỉu.
Tần Diệc Lãnh là một trong các nam thần của trường này, ngày thường lạnh mặt một chút đã có uy lực. Hiện giờ, thần sắc hắn càng âm trầm làm người ta cảm giác bị khủng bố. Chằng qua, dù chán ghét cũng không thể ra tay với nữ sinh, nên hắn chỉ lên giọng cảnh cáo:
"Vị bạn học này, toi thích ai, ở bên cạnh ai là tự do của tôi. An Trị Hạ là người tôi thích, cả đời này cũng chỉ thích một mình cô ấy. Những người khác chết tâm đi."
Nói đến câu cuối, Tần Diệc Lãnh nhìn Hạ Diệc Sơ bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó dẫn An Tri Hạ rời đi.
Chờ hai người đi khuất, Trương Lâm Lâm thở hắt ra, oán giận nói: "Thanh Hoan, bọn họ tới sao chị không báo em. Nhìn em mất mặt như thế, trong lòng chị vui lắm sao?"
"Tôi nhướng mày nhắc nhở cô rồi đó." Hạ Diệc Sơ vẻ mặt vô tội: "Cô không hiểu còn nói hăng hơn, ai không biết còn tưởng cô yêu thầm Tần Diệc Lãnh, ghen ghét An Tri Hạ đó."
"Này, sao lại như thế được. Em không thích hắn mà." Trương Lâm Lâm lớn tiếng, thẹn quá hóa giận.
Hạ Diệc Sơ không ngờ Trương Lâm Lâm phản ứng như vậy. Cô ta mang lòng xấu tiếp cận nguyên chủ, nịnh nọt, lợi dụng nguyên chủ, lúc nào đi chơi mua này mua kia cũng do nguyên chủ trả tiền. Sau này thức tỉnh dị năng lại gia nhập nhóm của An Tri Hạ, thiết kế hãm hại nguyên chủ. Bây giờ, trước mặt An Trị Hạ nói xấu người ta, e là về sau có gia nhập đội nhóm, An Trị Hạ cũng sẽ có khoảng cách với cô ta.
Hạ Diệc Sơ khẽ cười, đi vào lớp.
Sau lưng, Trương Lâm Lâm đứng tại chỗ, nghĩ đến Tần Diệc Lãnh vừa nãy chán ghét mình như thế, trong lòng lại bực bội, oán hận Hạ Diệc Sơ nhiều thêm một chút.
Ngày hôm sau, Hạ Diệc Sơ bình đạm theo sau lưng mọi người xếp hàng lên xe buýt.
Tần Diệc Lãnh và An Tri Hạ cũng ở trong đó, An Trị Hạ tính tiến lên chào hỏi Hạ Diệc Sơ thì Tần Diệc Lãnh đã lôi cô ta kéo lên xe. Tần Diệc Lãnh nhìn Hạ Diệc Sơ không hề che giấu thái độ chán ghét.
Hạ Diệc Sơ làm như không thấy, lên xe, tìm chỗ ngồi rồi ngủ.
Trương Lâm Lâm hơi chột dạ, muốn đến chỗ Hạ Diệc Sơ thì bị bạn đi chung kéo sang chỗ khác. Đến khi tất cả ổn định vị trí rồi, Trương Lâm Lâm nhìn sang chỗ Hạ Diệc Sơ thì kinh ngạc, mở to hai mắt. Người kia... không phải trước nay đều không tham gia hoạt động gì, ai cũng không tới gần được sao?
==============================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT