Editor: Mi Mặt Mèo

******************

"Chị Nhật An, chị đừng hoảng hốt, theo tin mới nhất bộ phận cứu hộ đã được điều đi đến nơi xảy ra tai nạn."

Hạ Lạc nói mà Hạ Diệc Sơ dường như không nghe được gì, tay ôm ngực, cô cảm thấy cơn đau trước đây không phải bởi vì Cố Dư Sinh mà bởi vì em trai song sinh gặp nạn.

Cố Dư Sinh ôm Hạ Diệc Sơ, nhẹ vỗ về, "Đừng quá đau lòng, sự việc chưa tới nỗi nào."

Đôi khi không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất.

Mọi người đều biết, rơi máy báy ở Thái Bình Dương, khả năng thoát nạn là cực thấp.

"Uhm." Hạ Diệc Sơ gật đầu, nhìn Hạ Lạc, "Khi nào em trở về?"

"Chuyến sớm nhất, chúng ta cùng đi."

Hạ Diệc Sơ gật đầu, ba người nhanh chóng thu gom đồ đạc một chút rồi ra sân bay ngay. Trên đường ra sân bay, Cố Dư Sinh và Hạ Lạc báo cho nhà trường một tiếng, Hạ Diệc Sơ không nói một lời.

Trên máy bay, Hạ Diệc Sơ nhắm mắt ngủ, Hệ thống 233 dưới hình hài đứa bé đột nhiên nhảy ra trong đầu cô:

"Có quyền hạn tra cứu tư liệu người thân của thân thể này rồi sao?" Hạ Diệc Sơ hỏi một cách bình tĩnh, không nghe ra tâm tình của cô bây giờ.

"Có có, tôi đưa cho cô ngay đây." Hệ thống vội vàng gật đầu đáp lời, truyền dữ liệu cho Hạ Diệc Sơ.

Hạ Nhật Hòa là con gái Hạ thị, có em trai song sinh là Hạ Trạm, sáu tuổi đi lạc, bị bọn buôn người bắt cóc, được Cố gia cứu thoát, sau lại bị đưa vào cô nhi viện. Hạ Nhật Hòa từ nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, rất được cha mẹ cưng chiều. Sau khi đi lạc, Hạ gia không ngừng tìm kiếm. Năm ngoái, do lao lực, ông bà Hạ đều vì bệnh qua đời. Hạ gia chỉ còn mỗi Hạ Trạm mà thôi.

Cơ đồ Hạ thị do ông bà Hạ mười mấy năm gầy dựng từ công ty nhỏ, dần dần phát triển thành tập đoàn lớn có vị thế. Khi ông bà Hạ mất, công ty không ngừng bị những kẻ có lòng dạ xấu xa ra tay thâu tóm. Nhưng Hạ Trạm thủ đoạn hơn, vẫn có thể khống chế được.

Hạ Trạm theo di nguyện của cha mẹ, tiếp tục tìm kiếm Hạ Nhật Hòa, tốn không ít tài lực.

Mà hôm nay, sở dĩ hắn ngồi trên máy bay kia là bởi vì cấp dưới gửi về hình chụp của Hạ Diệc Sơ, tìm thấy tung tích của cô, hắn mới vội vàng đi đón. Nào ngờ, chưa gặp được nhau, đã vĩnh viễn cách biệt. Hệ thống cũng không gạt Hạ Diệc Sơ, báo với cô Hạ Trạm giờ đã không còn ở nhân thế nữa.

Hạ Diệc Sơ tiêu hóa mớ tư liệu này xong, tê tâm phế liệt, có lẽ tình cảm còn sót lại của thân thể này tác động đến cô. Cô vùi đầu vào lòng Cố Dư Sinh, nước mắt chầm chậm chảy xuống.

Máy bay đáp xuống, sớm đã có người chờ đón Hạ Lạc.

Nhìn người theo bên cạnh Hạ Lạc, Hạ Hạo Nhiên và Thẩm Kiều đều dừng mắt trên người Hạ Diệc Sơ, trong lòng muôn vàn u sầu.

Hạ Lạc chủ động đánh vỡ bầu không khí bế tắc, giới thiệu mọi người với nhau. Hạ Diệc Sơ từ chối lời mời về nhà của Hạ Lạc, cùng Cố Dư Sinh rời đi.

Hôm sau, một số điện thoại lạ gọi cho cô.

"Xin chào, Hạ Nhật Hòa tiểu thư, tôi là..." âm thanh từ di động truyền tới mang theo một cỗ hơi thở ôn hòa, khiến Hạ Diệc Sơ không khỏi đắm chìm tâm thần, chuyên chú nghe hắn nói. Trò chuyện ngắn gọn, Hạ Diệc Sơ và hắn xác định thời gian và địa điểm gặp mặt.

Sau đó, Hạ Diệc Sơ và Cố Dư Sinh cùng đến quán cà phê đã hẹn. Trong góc kia, đã có hai người đàn ông ngồi từ bao giờ.

Một người thấy Hạ Diệc Sơ đi vào, giơ tay vẫy vẫy.

=========================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play