Editor: Mi Mặt Mèo

*******************

Chân Vạn Lý ngủ say đến mức cảnh sát bao vây căn nhà cũng không biết. Khi tiếng ngáy vẫn vang lên đều đều, các vị cảnh sát liếc nhau một cái, duỗi chân đá văng cửa phòng hắn.

Chân Vạn Lý nghe tiếng phá cửa, bừng tỉnh: "Ai, đêm hôm ồn ào cái gì?" Chân Vạn Lý xoa xoa mắt.

"Chân Vạn Lý, lập tức xuống giường." Cảnh sát ra lệnh.

Chân Vạn Lý sờ soạng tủ đầu giường lấy mắt kính mang lên, trong lòng sợ hãi toàn thân nhũn ra, mặt vẫn không biến sắc.

"Các vị, vẫn còn nửa đêm, các vị đến đây có việc gì sao? Làm cảnh sát phục vụ nhân dân cũng không thể tùy ý xâm nhập gia cư mà không được chủ nhân cho phép chứ. Nếu thực có việc, không bằng để tôi mặc quần áo, sau đó cùng uống trà nói chuyện."

Hai cô gái trẻ bên cạnh hắn run bần bật.

"Đừng nói nhảm nữa, Chân Vạn Lý. Có người báo án, tố cáo ông tiến hành giao dịch phi pháp. Đây là lệnh điều tra cùng lệnh bắt người. Chân Vạn Lý, mời ông theo chúng tôi một chuyến." Vị cảnh sát kia lãnh lẽo đáp lời.

"Giao dịch phi pháp?" Chân Vạn Lý bắt đầu khiếp sợ: "Chân Vạn Lý tôi từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, không làm thất vọng liệt tổ liệt tông, ngày thường đều quyên tiền cho cô nhi viện, vì xã hội cống hiến không ít, sao lại có thể làm ra các hoạt động phi pháp."

"Chân tiên sinh, cho dù như vậy, trước vẫn mời ông đi theo chúng tôi một chuyến." Vị cảnh sát đáp lại lần nữa, đột nhiên trực giác phát hiện có gì đó không thích hợp.

"Mọi người mau tản ra."

"Phanh - phanh" hai tiếng, hai cô gái trẻ sợ đến mức hét lên chói tai, đã bị Chân Vạn Lý đá xuống hầm ngầm. Chân Vạn Lý nghiêng người, sờ tới chốt mở, nhấn xuống, trong khoảnh khắc, toàn bộ biệt thự tối om, một cổ khí lạ phát tán ra.

Đám cảnh sát ngửi phải khí này, liên tiếp ngã trên mặt đất.

- --------------------------------

Sáng hôm sau, Hạ Diệc Sơ ngồi trước bàn ăn, cúi đầu, lướt điện thoại.

Có vài tin tức mới, nhưng ngập tràn không gian mạng vẫn là tin về Chân Vạn Lý và vụ buôn bán phi pháp kia.

Đông Phương Dật từ bên ngoài về tới, nhìn thấy Hạ Diệc Sơ tập trung xem điện thoại, đi tới hỏi: "Dao Dao, em đang xem gì mà nghiêm túc thế?"

Hạ Diệc Sơ nghe tiếng, còn đang muốn hỏi hắn đi đâu giờ mới về,... bất quá, thấy hắn mồ hôi đầy đầu, nén lại, đuổi hắn: "Không có gì, lát nữa nói cho anh nghe, mau đi tắm rửa đi."

"Mồ hôi đầy người, đi tắm liền cũng không tốt." Đông Phương Dật nhìn cô, không nhúc nhích.

"Uh." Hạ Diệc Sơ sợ hắn cảm lạnh, lại không nghĩ đến vấn đề này.

Hạ Diệc Sơ có phần ảo não, đưa điện thoại cho Đông Phương Dật xem.

"Đây không phải là anh làm ra sao?"

Nếu không có người ở sau lưng dự mưu, thúc đẩy mọi chuyện, thì những hình ảnh và video về vụ mua bán người kia làm thế nào có thể trong một đêm được phơi bày ra ánh sáng, lại được biết bao nhiêu người chia sẻ và bình luận trên mạng, hơn nữa còn chiếm luôn top search.

Hiển nhiên, người đứng sau kế hoạch này, không thể nghi ngờ, chính là Đông Phương Dật.

"Em nói xem?" Đông Phương Dật nhướng mày, thần sắc có chút đắc ý.

"Cảm ơn."

Chân gia cũng là một đại gia tộc, không thua gì Đông Phương gia. Vậy mà, Đông Phương Dật không những giúp Tô Ninh Dao báo thù, còn làm nhanh chóng, thủ đoạn sắc bén, quả thực, ngoài dự kiến của Hạ Diệc Sơ, làm lòng cô cảm động không thôi.

"Chỉ như vậy?" Đông Phương Dật bình tĩnh nhìn cô, trong giọng nói có một ít thất vọng.

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Hay là," Đông Phương Dật cười cười, áp sát Hạ Diệc Sơ, ánh mắt lấp lánh, nở nụ cười xấu xa: "Lát nữa cùng anh tắm uyên ương?"

Hạ Diệc Sơ: "Ha ha."

============================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play