Ngón tay Hạ Diệc Sơ ngoéo một cái, mắt thường không thể nhìn thấy, một mạch nước ngầm đánh thẳng vào gót chân Tô Âm.
Thân thể Tô Âm nghiêng đi, nhỏ giọng kinh hô. Hạ Diệc Sơ nhanh tay cầm lấy ly nước trái cây trong tay Tô Âm, đồng thời dùng cánh tay đỡ thân thể cô ấy tránh cho hai ly nước đổ ra ngoài ý muốn cũng tránh cho Tô Âm mất mặt trong yến hội.
Lần này đến phiên Tô Âm nói hai chữ "Cảm ơn", Tô Âm bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ, trên mặt tái nhợt.
"Khách khí, nước của cô." Hạ Diệc Sơ nhét ly nước vào tay Tô Âm, cũng đưa ly của mình lên uống một ngụm.
Tô Âm vừa mới bị hoảng sợ, không nghĩ nhiều, nhấp mấy ngụm xem như tự an ủi mình. Chẳng mấy chốc ly nước đã cạn thấy đáy. Hạ Diệc Sơ thấy như thế, trong lòng cười thầm.
Tiếng kinh hô của Tô Âm không lớn, vị trí của hai người lại có chút hẻo lánh, nên cũng không rước lấy chú ý của người khác.
"Cô và Tô Phi Vũ tình cảm như thế nào? Còn bên nhau sao?" Hạ Diệc Sơ trong lúc nhàm chán, thuận miệng hỏi.
Vấn đề này, không thể nghi ngờ, trực tiếp chọc tới nỗi đau của Tô Âm. Giữa Tô Phi Vũ và cô bây giờ còn tình cảm gì đáng nói?
Tô Âm cúi thấp đầu không để Hạ Diệc Sơ thấy thần sắc của mình, hận ý lướt qua, trên dung mạo tinh xảo lộ ra một chút dữ tợn.
Tô Âm áp chế thật sâu nội tâm của mình, nhưng càng áp chế, nội tâm lại càng kêu gào lên. Nghĩ đến kế hoạch mà Tô Phi Vũ đã bàn, Tô Âm đến gần Hạ Diệc Sơ, nghẹn ngào thút thít nói: "Ninh Dao, chúng ta kiếm chỗ nói chuyện đi."
Trong âm thanh ghẹn ngạo lại cẩn thận, thần sắc cầu khẩn, giống như vừa thất tình, thật đáng thương.
"Uhm", Hạ Diệc Sơ gật đầu.
Tô Âm vui vẻ, mang theo Hạ Diệc Sơ rời khỏi.
Hạ Diệc Sơ rời đi không bao lâu, một người dáng vóc tương tự, ăn mặc tương tự, ngồi ngay vị trí cũ của cô, xoay lưng về phí Đông Phương Dật, ăn điểm tâm.
"Còn xa lắm không? Chúng ta đi lên lầu thế này, chủ nhà sẽ không hài lòng lắm đâu." Hạ Diệc Sơ nói với Tô Âm.
"Không sao, tôi và Tô Phi Vũ đã tới đây một lần, chủ nhà tính tình rất tốt, sẽ không so đo. Hơn nữa, chúng ta chỉ tìm chỗ nói chuyện mà thôi, không làm gì khác."
Hạ Diệc Sơ nghe thế cũng không nói thêm gì.
Tô Âm một lòng nghĩ đến diễn biến kế hoạch sắp tới, cũng không chú ý thần sắc Hạ Diệc Sơ, chỉ đơn giản nghĩ Hạ Diệc Sơ là tin lời mình nói.
Yến hội hôm nay, với thân phận của Tô Âm và Tô Phi Vũ không thể nào vào được. Hai người bọn họ không những vào được, còn quen thuộc chỗ này, dẫn cô đi vào sâu bên trong. Hẳn là sau lưng họ phải có người phối hợp.
Hạ Diệc Sơ trong lòng suy đoán, chỉ sợ người sau lưng này không chừng chính là chủ nhân ngôi biệt thự này. Vì lý do gì? Cũng thật dễ đoán đi.
Đại nghiệp nhà Đông Phương trên thương trường hẳn có địch nhân, âu cũng là sự tình bình thường.
Nói không chừng vì trả thù Đông Phương gia, mà lại không tìm thấy cơ hội xuống tay với Đông Phương Dật, vừa vặn lại biết Hạ Diệc Sơ và Tô Phi Vũ có mối quan hệ, nên mới cùng Tô Phi Vũ thương lượng.
"Đến rồi, vào đi thôi." Tô Âm mở cửa một căn phòng ở lầu hai, xoay người nói với Hạ Diệc Sơ.
"Uh." Hạ Diệc Sơ gật đầu, sau lưng một đòn đánh tới, làm cô hôn mê bất tỉnh.
Người này đúng là Tô Phi Vũ.
"Mau mang cô ta vào đi." Hai người nâng cô vào phòng, ném lên giường.
Thu phục được Hạ Diệc Sơ, tim đen của Tô Âm dần thả lỏng, xoa xoa tay nói: "Sao người bên kia còn chưa tới? Dược hiệu này tuy chậm, nhưng từ lúc cô ta uống ly nước đến giờ cũng một lúc rồi."
"Gấp cái gì? Từ từ xem." Tô Phi Vũ xem xét một chút, duỗi tay bắt Tô Âm vào ngực, vuốt ve thân hình lả lướt của Tô Âm, "Vẫn là nói, cô cũng muốn?"
Tô Âm nhíu mày, há miệng định phản bác. Bên hông lại truyền đến khoái cảm tê dại, trong lòng thấy thẹn nhưng vẫn muốn cho tay hắn đi xuống.
Tô Âm thở dốc, muốn nói gì lại không nói ra, hai má ửng hồng, mắt phiếm ý xuân, rõ là dấu hiệu động dục.
"Lãng* hóa!" Tô Phi Vũ nhíu mày mắng một tiếng, đẩy người đến một bên.
(*Lãng: ý nói phóng túng, buông thả.)
===========================
Chúc cả nhà năm mới vui vẻ nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT