Tô Phi Vũ, kẻ mà nguyên chủ Tô Ninh Dao đặt bao nhiêu hy vọng, lại lừa bán nguyên chủ cho những tên cặn bã.
Hạ Diệc Sơ trong lòng yên lặng nhấm nuốt tên này, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
Hạ Diệc Sơ chuyển ánh mắt, không nhìn về phía đó nữa.
Chờ lúc Tô Phi Vũ nhìn đến Hạ Diệc Sơ, thấy dung mạo tinh xảo của Tô Ninh Dao, ánh mắt dần trở nên nóng như lửa.
Bất quá, Hạ Diệc Sơ nhíu mày quay đầu, không chút nào che giấu sự chán ghét của mình, hắn mới phản ứng lại, lập tức thu hồi ánh mắt, đem tâm tư đặt lên người Tô Âm.
Tô Âm cũng không biết Hạ Diệc Sơ ghét bỏ Tô Phi Vũ, ngồi bên cạnh Tô Phi Vũ, ngửi ngửi hơi thở dương cương phát ra trên người hắn, cả người đều say mê.
May mắn, Tô Âm còn sót lại chút lý trí, cô lôi kéo Tô Phi Vũ, đáng yêu cười nói: "Phi Vũ, Tô Ninh Dao đã tới, anh thấy sao? Hay là em gọi cô ấy đến cho anh em hai người tâm sự?"
"Không được." Tô Phi Vũ giữ chặt tay Tô Âm. Tay Tô Âm mềm mại không có xương, Tô Phi Vũ theo bản năng liền nhéo nhéo, làm cho mặt Tô Âm tức khắc đỏ lên.
"Phi Vũ, anh......" Tô Âm e lệ kêu ra tiếng.
Tô Phi Vũ nhìn thiếu nữ kiều nộn trước mắt, trong lòng một mảnh lãnh trào, nhìn đối phương e thẹn, khóe miệng Tô Phi Vũ hiện lên ý cười xấu xa, cố ý ép sát vào cô ấy, nói: "Hôm nay sinh nhật bối nhi, có người không chỉ xinh đẹp hơn trước kia, ngay cả giọng nói đều ngọt như thế?"
"Nào có." Tô Âm thốt ra tiếng.
Tô Phi Vũ đổi giọng đứng đắn một chút nói với Tô Âm: "Giữa Tô Ninh Dao và anh có chút chuyện, cũng không nên đem lên bàn mà nói. Em hôm nay có thể kêu cô ấy tới, cũng đã là giúp anh một đại ân, cứ chơi sinh nhật cho vui vẻ đi. Chờ anh tìm cô ta nói chuyện sau."
Giọng nói ôn nhu của hắn quanh quẩn bên tai, Tô Âm e thẹn gật gật đầu.
Mà Tô Phi Vũ nhìn bộ dáng e lệ của cô, hầu kết khẽ nhúc nhích, duỗi tay kéo người vào lòng, gặm một ngụm thật mạnh, lại đem người đẩy ra ngoài.
Tô Âm trừng lớn hai mắt, cô nhìn thoáng qua bốn phía, thấy các bạn học chơi đến cao hứng, không phát hiện hành vi của mình và Tô Phi Vũ, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Tô Âm duỗi tay lau lau cánh môi hồng nhuận của mình, thấy không khác các bạn là mấy mới bắt đầu vui chơi.
Hôm nay tới rất nhiều người, Tô Âm là vai chính, cô bên ngoài đáng yêu hơn nữa tính tình hoạt bát rộng rãi, nên người đến chúc mừng sinh nhật cô không ít.
Hạ Diệc Sơ an an tĩnh tĩnh, giữa đám người thần sắc nóng bỏng, tiếng đàn ầm ĩ, nhìn cô dị thường khiêm cung.
Lúc ăn cơm, dù Hạ Diệc Sơ có khiêm tốn thế nào, vẫn có người đến mời rượu, cũng chỉ vì danh hiệu "Cao lãnh nữ thần" ở trường đại học.
Hạ Diệc Sơ nhợt nhạt uống mấy ngụm, lại bị Tô Âm rót đầy ly, di động đột nhiên rung lên.
Hạ Diệc Sơ nhấc chân ra khỏi phòng.
Ra đến ngoài hành lang, Hạ Diệc Sơ lấy di động ra, quả nhiên là Đông Phương Dật gọi đến.
Hạ Diệc Sơ theo hành lang đi ra ngoài, ở đại sảnh, có vài vị khách ngồi uống trà, Hạ Diệc Sơ chọn một vị trí, ngồi xuống, nghe điện thoại.
Điện thoại được kết nối, Hạ Diệc Sơ mở miệng: "Đông Phương Dật?"
"Uhm."
"Có việc gì sao?" Hạ Diệc Sơ hỏi, cô thật sự không nghĩ là Đông Phương Dật sẽ gọi điện thoại vào lúc này. Bây giờ mới là giờ ăn cơm chiều, hơn nữa trước khi ra cửa cô đã nói rõ với Đông Phương Dật.
Hắn không thể gọi điện kêu cô về cùng ăn cơm với hắn.
"Khi nào cô về?" Không biết như thế nào, Hạ Diệc Sơ lại nghe ra vài phần ủy khuất trong lời nói của Đông Phương Dật.
Hạ Diệc Sơ không nhịn được, bật cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy so với trước kia Đông Phương Dật trở nên thoải mái nhiều, cũng dính người nhiều.
Cô nhẹ nhàng trấn an nói: "Đợi lát nữa là tôi có thể đi, mọi người đều ăn gần xong rồi. Anh ăn cơm chưa?"
"Tôi đã ăn rồi. Tới Vân đại tửu lâu đúng không? Bây giờ tôi sẽ qua đón cô, sau đó chúng ta cùng đi mua bánh kem." Đông Phương Dật nói, không đợi Hạ Diệc Sơ trả lời, trực tiếp hưng phấn cúp điện thoại.
Cúp điện thoại rồi, Đông Phương Dật ném nó lên bàn, nhìn đến thức ăn còn nguyên, bảo người giúp việc dọn dẹp đi, sau đó bước nhanh lên lầu, thay quần áo ra cửa.
Mà bên này Hạ Diệc Sơ, nhìn điện thoại bị ngắt, cũng không giận. Từ chỗ Đông Phương Dật đến nơi này, trên dưới hai mươi phút, thời gian đủ để cô chào Tô Âm ra về.
"Ah, Ninh Dao? Cô sao lại ở bên ngoài?"
Thật đúng là nghĩ cái gì liền tới cái đó, Hạ Diệc Sơ còn chưa cất điện thoại vào túi, bên cạnh tức khắc vang lên một giọng nữ.
Tối nay là sinh nhật mình nên Tô Âm bị rót rất nhiều rượu, hiện tại hẳn là từ buồng vệ sinh trở về.
"Vừa mới nghe điện thoại một lát." Hạ Diệc Sơ đứng dậy, giơ giơ di động trong tay lên.
"A?" Tô Âm kêu một tiếng, ngay sau đó lại tiến đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, hề hề hỏi: "Bạn trai nha?"
"Không phải." Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, giơ tay cho cô ấy xem nhẫn trong tay mình: "Là vị hôn phu, lát nữa anh ấy sẽ đến đón tôi, tôi xin phép về trước."
"Không phải chứ, còn sớm như thế, lát nữa còn có một chuỗi dài hoạt động phía sau." Tô Âm nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn của Hạ Diệc Sơ, đáy mắt xẹt qua một mạt âm trầm.
Mạt âm trầm kia chỉ lướt qua trong giây lát, chờ cô ngẩng đầu lên, lại là một bộ dạng đáng yêu ngoan ngoãn.
"Thực xin lỗi, anh ấy đang trên đường đón tôi." Hạ Diệc Sơ nói: "Chúc mọi người chơi vui vẻ."
Tô Âm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói với Hạ Diệc Sơ: "Ninh Dao, hay là cô cũng đem vị hôn phu đến chơi đi, dù sao hôm nay cũng nhiều người, càng đông càng vui, mọi người sẽ không để ý."
"Không được, thân thể anh ấy không tốt, vẫn là các cô chơi đi." Hạ Diệc Sơ lắc đầu cự tuyệt.
Tô Âm thấy Hạ Diệc Sơ này thái độ cường ngạnh, cũng không dám nói gì, chỉ là muốn cho Hạ Diệc Sơ ở cùng nàng cho đến khi cắt bánh kem xong rồi hẵng đi.
Cắt bánh kem cũng không mất bao lâu, cho nên Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
========================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT