Sau khi ăn sáng xong, Cecil quyết định một thân một mình mang theo đồ hiến tế khi trước lấy được xuống đàn tế thần hoang đường.
Samuels muốn đi theo, cậu sợ lỡ như có gì đột xuất xảy ra, mình lại không tới kịp, thì Cecil biết phải làm sao.
Cậu nghĩ, mình dù sao cũng là pháp sư nổi tiếng trong thiên hạ mà…
Cecil nhìn chú lùn nhỏ còn chưa cao tới nửa cái chân mình, nói, “Biến ra quả cầu lửa cho ta xem nào.”
Samuels: “…”
Samuels giơ ra bàn tay nhỏ, bi bô đọc thần chú, sau đó một đốm lửa bé xíu hiện lên trên đầu ngón tay cậu.
Cecil vội tán thưởng, “So với đám nhóc cùng lứa thì ngươi thật là giỏi.”
Thiên phú pháp thuật của một người sau khi sinh ra sẽ dần được cải thiện, nhưng năng lực tích trữ trong người lại tỉ lệ thuận với thể lực cơ thể, tuỳ vào từng lứa tuổi sẽ có những biểu hiện khác nhau, thân thể trẻ con hiển nhiên ít khi nào có thể dùng ma pháp, nói thật, Samuels biến ra được đốm lửa nhỏ vậy đã khiến Cecil vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà Samuels lại rất thất vọng.
Cậu ủ rũ cúi đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn, đối với năng lực của mình hiện giờ phi thường bất mãn.
Từ đại pháp sư nổi danh toàn thiên hạ tới đứa bé đến quả cầu lửa cũng không biến ra được chênh lệch quá nhiều, cậu thực sự không thể nào tiếp thu ngay được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT