Cecil đưa tay ra, hòng đón lấy bó hoa.

Bỗng nhiên có một vệt đen xẹt qua giữa không trung, ngậm lấy bó hoa rồi đáp xuống, làm mọi người sợ hết hồn, chăm chú quan sát xem vệt đen ấy là gì, lại chỉ thấy Bly ngậm hoa, cực kì cao hứng chạy lên đài cao, đem bó hoa trả lại cho Seanal, một bộ dáng vô cùng vui vẻ lắc lắc eo, tựa như đang lắc cái … đuôi không tồn tại?

Cecil ngạc nhiên mở miệng, “Chó ư?”

Trong lòng hắn loé lên một tia dự cảm không hay, quay đầu nhìn Al thần quan, chỉ thấy thần quan lớn đang cố gắng nhai nhai một cây cà rốt.

Đây là… thỏ?

Hắn hít sâu nhìn về phía Samuels.

Pháp sư trẻ tuổi cũng không thèm để ý tới cảnh tượng hỗn loạn trong viện, hắn chăm chú nhìn cha mẹ Seanal cách đó không xa còn đang hết hồn, trong tay vẫn giữ áo len được đan một nửa cho cháu ngoại.

Cecil trong lòng lộp bộp vài tiếng, vội vàng quay lại nắm lấy cổ tay Samuels.

Nhưng mà hắn vẫn chậm một bước.

Samuels hấp một cái nhảy lên, ôm lấy quả cầu len dưới chân mẹ Seanal, sơ ý làm bẩn gấu váy trắng tinh của bà, phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng thoả mãn.

Cecil không hề muốn biết kỵ sĩ trưởng cùng quốc vương bệ hạ giờ đang làm sao, cũng không muốn biết phải kiếm cái gì mới có thể biến bọn họ trở lại như cũ.

Hắn dùng tay day day trán, ở trong lòng hung tợn chửi bới.

Lão thần hoang đường khốn nạn! Cút chết cmm đi!



Lại một bộ truyện nữa kết thúc ❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play