Không thể làm được.

Samuels vạn phần thống khổ nghĩ, mấy vị tiên tử này sẽ không vì giúp đỡ một người thoát khỏi hắc ma pháp mà thừa nhận bọn họ có lông chân đâu. Mà mình với Cecil, không chừng cả đời này sẽ bị hội tiên tử xem như một tên biến thái đáng sợ.

Đây thực sự là một hiểu lầm đáng lo ngại, vị thần cũ kia muốn đùa chết bọn họ hay sao vậy!

Cecil cầm cự ma pháp bao vây lấy tiểu tiên tử đang thở phì phò không nói một lời, tức giận bay mấy vòng, liếc Cecil một cái, nói, “Không có chính là không có! Cho dù ngươi có giết chết ta ta cũng không có lông chân cho ngươi đâu!”

Cecil vô cùng thắc mắc, “Tại sao ta lại phải giết ngươi? Để đỡ tốn thời gian, chẳng phải ta đi bắt thêm mấy tiểu tiên tử, sau đó chờ lông chân các ngươi mọc ra còn lợi hơn ư?”

Tiểu tiên tử: “…”

Cecil nói thêm, “Khi đó ta sẽ nói cho tất cả những người ta gặp trên đường, chủng tộc các ngươi ai cũng có lông chân.”

Tiểu tiên tử: “…”

Cecil thở dài, “Thật là đáng sợ.”

Samuels che mặt, tại sao lại uy hiếp một cách kém thông minh như vậy chứ… Chỉ tổ gây hại thêm thôi!

“Được rồi.” Tiểu tiên tử cắn môi, “Chỉ cần ngươi không đem chuyện này nói ra, ta có thể đưa cho ngươi cái lông… vật này!”

Nàng tựa hồ rất không muốn nói ra hai chữ kia, nỗ lực giữ lại chút hình ảnh cuối cùng.

Cecil tao nhã nói cám ơn, “Đa tạ, khi nào thì chúng ta có thể lấy được?”

Tiểu tiên tử xấu hổ che mặt, “Vậy… tuần sau đi!”

Samuels trợn mắt há mồm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play