“Cách Cách, đây là địa chỉ của bệnh viện Thiệu Kiệt, anh có thể giúp em liên hệ bác sĩ mà anh đã tìm, giúp Thiệu Kiệt chuyển viện sao?” Thu hồi ủy khuất trong lòng, Ôn Hướng Dương nhìn Nghiêm Khắc đã mở miệng.
Thái độ của Mộ Lăng Khiêm làm cô không dám ôm quá lớn hy vọng, cô nghĩ đến tình trạng thân thể của Ôn Thiệu Kiệt hiện tại, nàng rốt cuộc vẫn là hướng Nghiêm Khắc xin giúp đỡ.
Nghiêm Khắc thấy Ôn Hướng Dương một bộ mau khóc, hắn tiếp nhận địa chỉ mà Ôn Hướng Dương đưa cho, kéo lại Ôn Hướng Dương, “Hướng Dương, em đừng vội, chúng ta trước tiên tìm một quán cà phê ngồi xuống, xảy ra chuyện gì, em nói cho anh.”
Hắn lôi kéo Ôn Hướng Dương một đường đi về phía trước.
Nhưng mà, hai người đều không có phát hiện, ở một nơi cách bọn họ không xa, có một người đàn ông đang đứng, khí thế tỏa ra làm người ta sợ hãi, tầm mắt hắn giống như chim ưng lãnh khốc sắc bén dừng ở hai người đang dắt tay nhau.
“,Yêu cầu……” Diệp Ảnh không khỏi vì Ôn Hướng Dương lo lắng.
Vốn là vội, tối hôm qua vì tìm Ôn tiểu thư càng là một đêm không ngủ, hạ lệnh làm cho bọn họ toàn cầu các nơi tra tìm Ôn tiểu thư rơi xuống, thật vất vả tìm được rồi, lại nhìn đến Ôn tiểu thư cùng người đàn ông khác thân mật đi cùng một chỗ như thế.
Làm trái lại ý của hắn, đi ra ngoài tìm người đàn ông khác, hai tội đồng phát, hậu quả không dám tưởng tượng.
Chính là Diệp Ảnh không nghĩ tới, Mộ Lăng Khiêm thế nhưng giơ tay ngăn lại hắn nói.
“Không cần.”
Mộ Lăng Khiêm tầm mắt lãnh lệ dừng ở Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Khắc đang nắm tay, thanh âm lãnh khốc không có một tia độ ấm vang lên.
Ôn Hướng Dương căn bản không biết Mộ Lăng Khiêm sẽ xuất hiện ở sân bay, càng không biết chính mình sẽ như vậy vừa trở về đã gặp được Nghiêm Khắc, nhất không nghĩ tới chính là, Mộ Lăng Khiêm cư nhiên sẽ nhìn thấy hình ảnh cô cùng Nghiêm Khắc ở bên nhau.
Ôn Hướng Dương hiện tại một lòng chính là muốn đem chuyện bệnh viện của Thiệu Kiệt xử lí tốt.
Hiện tị cô vẫn còn 5 vạn, còn có 20 vạn tiền phí bao dưỡng tháng thứ nhất của Mộ Lăng Khiêm cấp cho, chống đỡ viện phí một tháng của Thiệu Kiệt hẳn là đủ rồi.
Nếu là Mộ Lăng Khiêm thật sự chán ghét cô, không muốn lại tiếp tục bao dưỡng cô, cô chỉ có thể lại đi bán rượu.
Những việc này, Ôn Hướng Dương đều không có nói cho Nghiêm Khắc, chỉ là làm ơn Nghiêm Khắc giúp Thiệu Kiệt chuyển viện.
Nghiêm Khắc biết Ôn Hướng Dương chắc chắn có sự tình gạt hắn, chỉ là Ôn Hướng Dương không nói, hắn ép hỏi cũng vô dụng, chi bằng đợi một thời gian, chính mình đi tra.
“Cách Cách, chuyện này liền làm ơn anh.”
“Yên tâm đi.”
“Sắc trời cũng không còn sớm, em đây đi về trước.”
“Anh đưa em về.”
“Không cần, em tự bắt xe về là được rồi.” Ôn Hướng Dương đứng lên, hướng tới Nghiêm Khắc phất phất tay, liền mau chân rời khỏi sân bay.
Ôn Hướng Dương vẫn là tính toán trở về trước 8 giờ tối, tâm lý hiện tại của cô chính là một ngày còn được bao dưỡng thì sẽ sống dưới tâm lí của một người được bao dưỡng.
Cô trở lại biệt thự, dựa vào đèn đường bên ngoài, nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, thời gian vừa lúc 8 giờ.
Bên trong biệt thự vẫn là một mảnh đen nhánh.
Mộ Lăng Khiêm không có trở về.
Cô có chút mệt thở dài.
Cởi giày, mở đèn, qua lại bôn ba hai ngày, cô trước tiên là muốn trở về phòng tắm rửa một cái, lại xuống dưới giúp Mộ Lăng Khiêm làm cơm chiều, Mộ Lăng Khiêm hiện tại dù chạm vào đều không chạm vào cô, thậm chí không cùng cô ngủ chung một giường, điều duy nhất cô có thể làm chính là nấu ăn cho hắn.
Ôn Hướng Dương mở cửa phòng ra, ngáp một cái, chính là, còn chưa bật đèn, một cánh tay cường lực như có như không mang theo mưa rền gió dữ tàn sát bừa bãi, một phen liền chế trụ cổ tay cô, cùng lúc đó, một cảm giác áp bách thân thể ập xuống đầu, phanh một tiếng liền đem cô đè ở trên cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT